Translator: Waveliterature Vietnam
Đột nhiên nghe vậy trái tim của Trì Vị Vãn liền run lên, khuôn mặt không thể tin tưởng, vừa mới sắp xếp lại suy nghĩ thì lại một lần nữa bị xáo trộn.
"Oành…"
Tay cô lại càng run hơn, đột nhiên ly Champagne rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thanh âm này, giọng điệu này, sự lạnh lùng này, tất cả, tất cả chỉ một người mới có thể có.
Người đó, chính là tiên sinh của cô.
Ngay lúc này, tay Bạc Dạ Bạch chạm vào mắt trên, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ xuống.
Trong nháy mắt, dung nhan của anh ta được hiện ra, rơi vào sâu trong đôi mắt của Trì Vị Vãn, ngay lập tức biến đổi, vành mắt cô chậm rãi đỏ ửng lên: "Tiên sinh… tiên sinh…tiên sinh…"
Cô lặp lại tiếng gọi ấy, mờ mịt như một đứa trẻ nhớ về… Những mảng ký ức loang lổ, lạnh lẽo xuyên thời gian, sâu sắc ngấm vào linh hồn.
Năm ấy cô mười sáu tuổi, kề bên thời khắc tuyệt vọng nhất của cuộc đời đã được tiên sinh cứu rỗi.
( A Vãn biết thân phận mình thấp kém, nên không được phép thích tiên sinh…)
(Tiên sinh, A Vãn đồng ý báo ân, cả đời ở bên người, không bao giờ rời xa…)
( Một đời dài mà cô đơn như vậy, tiên sinh không sợ sao, nếu như có thể, A Vãn muốn trở thành vợ của tiên sinh…)
…
Cô đã từng được một tay anh ấy dạy dỗ, từ vẽ vời, dương cầm, pha trà, cho đến đối nhân xử thế.
Trên đời này, anh ấy là người có tầm nhìn nhất, thanh liêm cao quý, một người đàn ông hoàn mỹ, giống như một loại độc tình, biết rõ là có thể chết người nhưng vẫn cam tâm tình nguyện uống vào.
Những tưởng anh ấy đã chết đi, vậy mà không ngờ đã ròng rã sáu năm không gặp, kể từ lúc tưởng niệm anh ấy.
Thế mà, từ một nơi tăm tối, bằng cách nào đó anh ta lại đột nhiên xuất hiện như vậy!
Khoảnh khắc này, Trì Vị Vãn cảm giác không thể nào tiếp thu nổi: "Tiên sinh, anh…"
Rõ ràng có vô số lời muốn nói ra.
Nhưng vừa đến môi thì như hóa thành hư không.
Một lúc sau Trì Vị Vãn cố gắng không khóc, nỗ lực tỏ ra rằng mình ổn, vẫn sống tốt, mở miệng hoài niệm: "Tiên sinh, đã lâu không gặp, tôi nên sớm nhận ra anh…"
So với cô vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn lành lạnh, như thể là tình cờ gặp lại một người có quan hệ bình thường với mình: "Đã lâu không gặp, A Vãn."
A Vãn.
Trì Vi nghe anh ta gọi tên thân mật như vậy, lại thấy hai người không như không thể đứng cạnh nhau… Không hiểu sao, có một cảm giác ngột ngạt không nói ra được, cố gắng kiểm soát để nói chuyện bình thường: " Lão sư, thật không ngờ, anh có thể nhận ra Trì diễn viên!"
Ánh mắt của Bạc Dạ Bạch trông rất thờ ơ, anh ta nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Hừm, nhận biết."
Lập tức Trì Vi chỉ cảm thấy cảm giác ngột ngạt như tăng lên, không hiểu anh ta nghe không ra hay giả bộ nghe không ra, bản thân chỉ mong muốn một câu trả lời đơn giản vậy sao?
Ngược lại, Trì Vị Vãn nhíu mày, cô biết rõ xung quanh có không ít người nên không thích hợp để tiếp tục trò chuyện.
Thế nhưng nhìn cô gái kia, nghĩ đến chuyện bao dưỡng, giọng điệu thăm dò nói: "Tiên sinh, anh cùng Trì đại tiểu thư… Rốt cuộc là có chuyện gì."
Nghe vậy, không chờ người đàn ông trả lời, Trì Vi đã cố ý tiến lên một bước, nhìn người phụ nữ đối diện và nở nụ cười: "Còn có thể xảy ra chuyện gì. Bạc Dạ Bạch là người đàn ông tôi bao dưỡng! Điều này, không phải Trì diễn viên đã sớm biết sao."
"Cô là người bao dưỡng tiên sinh. Chuyện này không thể nào!"
Trì Vị Vãn không ngừng phủ nhận, thái độ hoàn toàn quyết đoán.
Thấy vậy, Trì Vi không tức giận mà ngược lại còn lười biếng giơ tay ôm lấy cổ anh ta, chậm rãi nói một câu: "Lão sư, Trì diễn viên vẫn không thể tin! Không bằng, chính miệng anh nói cho cô ấy nghe."
Bạc Dạ Bạch nhìn cô gái trong lòng, nụ cười tùy ý nhưng mà lại đầy thâm ý, khoảng cách của hai người rất gần, nếu cúi đầu liền có thể hôn nhau.
Đột nhiên anh ấy nghĩ đến tin nhắn trên điện thoại của cô, nói là lợi dụng bản thân, trước mặt mọi người thừa nhận chuyện bao dưỡng.
Chỉ là hắn không rõ, mục đích cuối cùng của cô là gì.
Buông hàng lông mi đen xuống, giọng nói lành lành, cuối cùng cũng đáp một chữ: "Vâng."
"Là cái gì. Lão sư, anh có thể nói cho rõ ràng không, Trì diễn viên có vẻ chưa hiểu lắm!"