Editor: Waveliterature Vietnam
Nghe thấy vậy, Trì Vi cũng không hề có chút phòng bị, theo bản năng nghiêng đầu, ghé sát gò má:
"Chỗ anh vừa cắn... Thật sự rất đau..."
Một giây sau, người đàn ông cúi đầu sát gần tới, hai tay áp lấy gò má trắng hồng của cô, tựa như muốn kiểm tra.
"Tôi không nhìn thấy rõ, đại tiểu thư ghé sát vào một chút."
Bạc Dạ Bạch lạnh lùng nói chuyện, đôi mắt dưới mặt nạ lộ ra vẻ hết sức chú tâm.
Đối với chuyện này, Trì Vi một chút cũng không hề hoài nghi, chỉ nghĩ rằng ánh nắng của hành lang không đủ, người đàn ông thật sự không nhìn thấy rõ, hơi nhón chân lên, ghé sát gò má đến chỗ người đàn ông.
Gò má của thiếu nữ hết sức đầy đặn, điểm tô thêm cho dung nhan xinh đẹp của cô, yên lặng khiến người khác động lòng.
Đột nhiên, Bạc Dạ Bạch đưa tay lên véo một cái.
"A..."
Trì Vi bông hét lớn, vội che lấy mặt, nhanh chóng lùi về sau vài bước, một lần nữa lùi sát vách tường.
"Bạc Dạ Bạch, anh đang làm gì vậy?"
Trì Vi trừng lớn mắt, không khỏi cảm thấy uất ức.
Cảm giác người đàn ông trước mặt đang được voi đòi tiên.
Tuy rằng đã từng cùng đối phương nảy sinh quan hệ, tuy nhiên đó là tình huống bất đắc dĩ, tất nhiên không có nghĩa là...hắn muốn làm gì thì làm!
"Có thể làm gì được chứ? Tất nhiên đang kiểm tra xem chỗ bị cắn có nghiêm trọng không thôi."
Vẻ mặt Bạc Dạ Bạch lành lạnh, giống như tuyết trên núi cao, kiêu ngạo khôn cho phép ai được xem thường.
"Rõ ràng không phải là đang kiểm tra. Anh nói láo!"
Trì Vi phản bác lại, gò má rõ ràng đã ửng đỏ hết lên, không ngừng tỏa nhiệt.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức giận, mạnh mẽ đẩy Bạc dạ Bạch ra xa.
Tuy nhiên, hắn tuy dáng người gầy gò nhưng lại vững như bàn thạch, một chút cũng không hề nhúc nhích.
Nhất thời, Trì Vi không khỏi cả thấy hết sức bất lực.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Bạc Dạ Bạch đưa tay xoa gò má cô: "Đại tiểu thư, nhiệt độ cơ thể của cô nóng như vậy, xem ra đã bị bệnh rồi..."
"Không có! Tôi rất khỏe..."
Trì Vi nhanh chóng đẩy tay người đàn ông ra, tức giận không ngừng chỉ trích: "Lão sư, là anh cố ý chiếm tiện nghi của tôi!"
Bạc Dạ Bạch cũng không hề muốn phủ nhận, bình tĩnh hỏi lại: "Hiện tại, đại tiểu thư còn đau không?"
Không để người đàn ông này tiếp tục ức hiếp bản thân, Trì Vi vẫn ôm mặt chất vẫn: "Vậy tại sao vừa rồi anh lại cắn tôi?"
"Vậy tại sao, nay lúc có nhị tiểu thư nhà họ Trì ở đây, cô lại muốn thân mật?"
Với câu chất vấn của cô, người đàn ông không hề muốn trả lời mà chỉ nhàn nhạt hỏi lại, khiến tim Trì Vi không nhịn được nhảy lên một cái.
Nguyên nhân thực sự, đương nhiên không thể nào nói ra được, Trì Vi thực sự có chút chật vật, điều chỉnh lời nói: "Tôi muốn thân mật thì thân mật. Anh là do tôi bao dưỡng, tất nhiên tôi cũng có quyền đó!"
"Vậy thì cũng giống như tôi muốn cắn cô thì cắn."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nói, ngữ khí hết sức hờ hững.
Nhất thời, Trì Vi nghẹn họng, mắt không ngừng đảo qua lại, tuy nhiên cũng không có cách nào phản bác được.
Đúng lúc này, đầu óc lại lóe lên một suy nghĩ, Bạc Dạ Bạch đeo mặt nạ nên Trì An chưa từng nhận ra là điều đương nhiên... Vậy thì, Bạc Dạ Bạch cũng không nhận ra Trì An?
Cũng chẳng có gì chứng minh được Trì An ở trong lòng hắn chiếm bao nhiêu tình cảm?
Nghĩ đến chuyện này khiến Trì Vi không khỏi cảm thấy vui vẻ, không nhìn được thăm dò đối phương: "Này, anh không thích Trì An sao?"
"Chỉ gặp gỡ một lần, sao có thể nói thích hay không."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt trả lời,chỉ cảm thấy câu hỏi của cô có chút đột ngột.
Câu trả lời này thật không khiến Trì Vi hài lòng, cô mạnh bạo nói chuyện: "Nghe cho rõ, không cho phép anh thích Trì An! Hiện tại không cho phép, tương lai cũng không cho phép..."
Lời vừa nói ra, Bạc Dạ Bạch vội nhìn cô gái, không khỏi khiến cô thấy chột dạ, hàng lông mi khẽ buông xuống, che khuất tâm tình, hạ giọng lộ ra vẻ oan ức: "Không được sao?"
"Đại tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi."
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chịu mở miệng.
Trì Vi nghi hoặc, ngửa đầu nhìn hắn: "Gì cơ?"
"Tôi sẽ không thích, không thích một ai cả. Hiện tại sẽ không, tương lai... Cũng sẽ không có chuyện đó."