Translator: Waveliterature Vietnam
Bạc Dạ Bạch đang định hỏi lại, trên người cô còn chỗ nào không thoải mái nữa không.
Nhưng ở một giây tiếp theo, cô đột nhiên tựa vào ngực hắn, khiến hắn còn chưa kịp chuẩn bị, ngậm ngùi khóc nức nở như một đứa trẻ.
Nhớ lại khi nãy, Lệ Bắc Thành suýt chút nữa thì cưỡng bức mình, trong lúc bất lực, tuyệt vọng, gần như nghẹt thở, cận kề với cái chết, đến bây giờ nghĩ đến vẫn còn rất sợ hãi.
Chung quy cũng vì thân thể cô yếu ớt, không đủ sức chịu đựng thêm, không ngừng run rẩy: "Lão sư...Lão sư...Lão sư..."
Cô từng chữ, từng chữ thốt lên, không ngừng khắc ghi cái tên đó, hai chữ đơn giản, nhưng lại lưu luyến cất giấu tận sâu đáy tim.
Cảm nhận thấy cô gái trong lòng ngực đang hết sức cảm động, không ngừng quyến luyến, Bạc Dạ Bạch nhất thời cứng đờ, đến lúc này mới đưa ngón tay thon dài lên phía trên, chẳng khác nào ngọn núi tuyết đang tan chảy, nhàn nhạt hạ xuống một câu: "Ta ở đây."
Rõ ràng, ngữ khí của người đàn ông này hết sức lạnh nhạt, nhưng Trì Vi lại cảm thấy như một dòng nước ấm, không thể nào ngăn trở, không cách nào chống cự, xâm nhập toàn bộ cơ thể, chảy vào tận sâu tâm hồn cô.
Đúng lúc này, Trì Vi đột nhiên muốn khóc lớn, chỉ là không ngừng cắn môi, không cho phép bản thân được rơi nước mắt.
Ở trọn trong vòng tay của hắn, mùi lãnh hương tràn ngập khoang mũi, rất lâu sau đó Trì Vi cũng không buông ra.
Cho đến khi mọi sự sợ hãi, bất an, lo lắng... đang bủa vây tâm tình từ từ chậm rãi, từng chút một tản đi hết, cô lúc này mới chậm rãi đứng dậy, mệt mỏi nhìn căn phòng xung quanh: "Lão sư, dẫn tôi đi khỏi đây, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa."
Nghe vậy, Bạc Dạ Bạch đỡ cánh tay trái đang bị thương của cô, đăm chiêu một hồi: "Được."
Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người, liền muốn đưa cô ra khỏi đây.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông, anh mắt Trì Vi ngưng lại một lúc, theo bản năng đưa tay nắm lấy góc áo tắm người đàn ông đang mặc, tội nghiệp thốt lên một câu: "Lão sư, anh khong định đem ta đi cùng sao?"
Bạc Dạ Bạch ngẩn người, vội quay lại nhìn hai chân cô: "Trên đùi đại tiểu thư cũng bị thương sao?"
"..."
Trì Vi không ngừng cắn môi, chỉ là cảm thấy sự ấm áp của người đàn ông này vừa nãy nhất thời cũng chỉ là ảo giác
Bằng không, sao có thể một chút cũng chẳng hề thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Cái cảm giác xa lạ này thật là kỳ quái.
Rõ rằng, khoảng cách giữa cô và hắn gần đến như vậy, gần đến mức tiếp xúc thân thể... Chỉ là không hiểu được tại sao, cảm thấy người đàn ông này giống như ánh trăng sáng vậy, treo lơ lửng ở trên trời cao, vĩnh viễn không thể nào với tới được.
Nắm lấy góc áo hắn, Trì Vi rầu rĩ một hồi: "Chân ta, không hề bị gì cả."
Lời vừa dứt, cảm giác cũng thật chua xót.
Bỗng dưng, đôi mắt cô sáng như sao, vẫn còn ngân ngấn nước, ngửa đầu oan ức nhìn người đàn ông: "Thế nhưng lão sư, ta suýt chút nữa thì bị cưỡng bức, anh một chút cũng không mảy may quan tâm hay sao?"
Câu này vừa phát ra khỏi miệng, Trì Vi trầm ngâm một lúc, không khỏi cảm thấy ảo não, không hiểu bản thân đang mong chờ điều gì. Cho dù hắn có quan tâm hay không, cũng chẳng có gì quan trọng cả!
Có thể, bởi vì bản thân bị làm cho kinh sợ, hắn lại là người duy nhất cứu cô thoát nguy, vì thế mà cô nhất thời muốn ỷ lại!
"Đại tiểu thư, cô vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi sao?"
Bạc Dạ Bạch nhìn cô gái, ngữ khí hết sức bình thản.
Đối với câu hỏi này, Trì Vi trầm ngâm một lúc, mi mắt khẽ buông xuống, lạnh lùng nói: "Không có, tôi không sợ!"
"Không sợ, tại sao lại run rẩy như vậy?"
Người đàn ông này nhất nhất không chịu nhượng bộ, hờ hững nói một câu: "Đại tiểu thư, chân cô đang nhũn ra, không thể tự đi được, cần ta giúp đỡ, không phải sao."
Nhất thời, hô hấp của Trì Vi ngưng lại, hắn chính là đang cô tình một bước cởi bỏ lớp ngụy trang của cô, lộ ra dáng vẻ vô cùng chật vật của cô!
Vừa nãy, không hiểu sao cô lại nhất thời ngớ ngẩn, lại cảm thấy trên người hắn... Cảm thấy rất ấm áp?
Vẻ mặt cô có chút lúng túng, lập tứng đứng thẳng lên, sắc bén trở dậy, không ngừng phân bua:
"Cho nên, biết rõ như vậy nhưng anh vẫn cố tình xem như không thấy, liền muốn xoay người bỏ đi.
Hay là anh đang muốn cười nhạo tôi, muốn tôi phải quỳ rạp xuống cầu xin anh?"
Nói tới đây, tâm trạng cô càng thêm phần phức tạp, gần như muốn đem hết thảy tâm tình không tốt đổ dồn lên người hắn, thậm chí lời phát ra còn hết sức tuyệt tình, không chút câu nệ: "Bạc Dạ Bạch, anh đừng nên quên thân phận của mình, chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông mà ta bao dưỡng, tốt nhất nên nhất nhất nghe theo lời tôi!"
"Trì Vi."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt gọi tên cô, không để lộ một chút tâm tình nào.
Tình huống này, mỗi lần người đàn ông này gọi tên của cô, đều không hề giống với bình thường, không khỏi khiến người khác bất an!
Hắn hạ thấp ánh mắt nhìn thẳng trên thân người cô, như cách đang đối xử với một đứa trẻ không hề hiểu chuyện.
Chung quy, cũng là vì bản thân Trì Vi đuối lý, tốt nhất không nên khiến người đàn ông này càng thêm bốc hỏa.
Chậm rãi xoay người, cô quay lưng lại, tỏ ra hết sức đau đớn, ôm lấy cánh tay trái, cả người mềm yếu: "Lão sư, anh đi ra ngoài trước đi..."
Vừa mở miệng, lời còn chưa nói hết.
Đúng lúc này, Bạc Dạ Bạch thở dài, một chút tiếng động cũng không hề để lộ ra, đưa tay vòng quanh eo cô, từ phía sau ôm lấy: "Cô còn nhỏ tuổi như vậy, nhất định cứ phải tỏ ra mạnh mẽ thế kia sao?"
"Đại tiểu thư, nơi này không có ai khác, cô được phép sợ sệt. Cho dù là gào khóc, cũng không ai ngăn cản..."
***
Lão sư tốt bụng, rất tốt, tốt vô cùng... Đây cũng là một cách chưa trị vết thương cho chuyện cũ.