Rõ ràng, nhiệt độ trong xe rất ấm, hoàn toàn rất thích hợp.
Thế nhưng, tay Bạc Dạ Bạch không ngừng ra mồ hôi, càng lúc càng lạnh.
Trì Vi cầm chặt tay hắn, nỗ lực làm ấm lên.
Nhìn thấy hành động của cô, Bạc Dạ Bạch khép đôi mi đen xuống, che khuất hết thảy tâm tư, giọng nói bình ổn: "Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy?"
Nghe thấy câu hỏi này, Trì Vi mới bình tĩnh trở lại, nhìn hành động của mình, nhanh chóng buông tay hắn ra.
Theo đó, nhìn hệ thống làm ấm bên trong xe vẫn còn hoạt động, đột nhiên lên tiếng: "Tôi bao dưỡng anh, nhất định phải quan tâm anh...Việc này lẽ nào không nên làm?"
Vừa nói cô vừa nhìn người đàn ông có thần sắc trắng nhợt, mệt mỏi trước mặt.
Đột nhiên, Trì Vi nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi hỏi từng chữ: "Lão sư, anh có tiền sử bệnh tim, cho nên khả năng chịu đựng...yếu hơn người bình thường đúng không?"
Bấy giờ, Trì Vi mới nghĩ đến chuyện bao dưỡng lần này, thật chẳng ra gì...Đến một lúc, phải ở trước mặt tất cả mọi người, bóc trần sự thật, công bố hắn là tiểu bạch kiểm của cô.
Mọi người nhất định sẽ chỉ trỏ bàn tán, nói lời khó nghe, hắn mất đi mặt mũi là một chuyện, nhưng đôi khi...tức giận đến mức phát bệnh?
Nghĩ đến đây, bỗng nghe Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt lên tiếng: "Sức khỏe của tôi vốn dĩ chỉ không tốt, không phải là không thể nào quan hệ."
Trì Vi nửa hiểu nửa không gật đầu, im lặng một chút.
Mấy lời này có nghĩa... chuyện quan hệ hoàn toàn có thể.
Cũng là bởi người này tự ái rất mạnh, không thể nào đồng ý chuyện bao dưỡng!
Tuy vậy, thời gian còn lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông này nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, không khỏi cảm thấy thương cảm.
Người đàn ông tốt như vậy, trời sinh lại mang tiền sử bệnh tim, thật sự rất đáng thương!
...
Nhà họ Lệ đang tổ chức buổi tiệc dạ hội hóa trang trên du thuyền.
Ngay từ lúc chưa bắt đầu, du thuyền dừng lại vào bờ, dễ dàng nhìn thấy xung quanh đèn điện sáng rực.
Trì Vi vừa đến, còn chưa bước xuống xe, A Tầm đã gọi điện.
Ban đầu, A Tầm muốn làm cùng cô tới đây, Trì Vi ngay lập tức từ chối, cảm thấy so với mình thì
Nguyễn Nguyễn cần được bảo vệ hơn!
Khi biết A Tầm mang theo Nguyễn Nguyễn đến cùng, Trì Vi mở cửa xe, khí lạnh bỗng ập thẳng vào mặt.
Mùa đông thời tiết vốn dĩ đã vô cùng lạnh giá, hống hồ lại tổ chức cạnh biển, không khỏi khiến thân thể run rẩy.
"Tiệc tối tổ chức ở đâu cũng đều được, sao nhất thiết cứ phải là ở trên biển!"
Trì Vi bĩu môi nói, khoác áo bước xuống khỏi xe, giậm chân thật mạnh xuống đất khẽ căn hận trời cao.
Đúng lúc này, bắt đầu có người đến, cơ bản đều đã nhận ra Trì Vi.
Thấy thế, Trì Vi khẽ nhắm mắt, vội quay đầu lại nhìn Bạc Dạ Bạch khẽ nở nụ cười, lấy mặt nạ đã chuẩn bị trước ra.
"Lão sư, anh cúi đầu xuống, tôi giúp anh đeo vào!"
Người đàn ông này phối hợp hết sức ăn ý, chậm rãi cúi đầu, nhìn vào ngực cô gái trước mặt, ánh mắt tối sầm lại.
Cô vẫn chẳng hề hay biết, ánh mắt anh đang dừng lại trên người cô.
Trì Vi tùy ý lựa chọn một chiếc mặt nạ, không cần thiết phải che kín mắt, khung kính chắc chắn màu trắng nhạt, hai bên nạm màu vàng nổi bật, đẹp đẽ mà hết sức tinh xảo.
Sau khi đeo xong, Trì Vi chậm rãi lùi lại, đưa tay về phía trước mặt người đàn ông: "Lão sư, tôi giúp anh xuống xe."
Bàn tay Bạc Dạ Bạch hơi run run, đặt lên bàn tay mềm mại của cô.
Mặc dù biết vũ hội hóa trang, nếu muốn tham gia, nhất định phải mang theo mặt nạ, giữ cảm giác thần bí...Chỉ là mục đích của Trì Vi căn bản không phải giữ vẻ thần bí mà là muốn cố ý cho người ngoài biết cô đang mang theo tiểu bạch kiểm đến.
Vì thế cho nên, Trì Vi vẫn chưa đeo mặt nạ, cố sức đỡ người đàn ông này xuống xe.
"Nhìn xem, còn không phải là Trì Vi sao?"
Lập tức, một giọng nữ phát ra từ phía sau.
Nghe thấy, cô còn chưa kịp phản ứng, không ngờ trong một khắc tiếp theo, người kia lại lên tiếng:
"Nhị tiểu thư nhà họ Trì, cô và chị gái của mình, tại sao không cùng đến?"
Nhị tiểu thư nhà họ Trì, ngoại trừ Trì An thì còn có thể là ai!
Hô hấp của Trì Vi có chút khó khăn, hàng lông mi buông thõng xuống.
Trời cao hẳn đã sắp xếp cuộc gặp gỡ này.
Nắm chặt lấy tay người đàn ông, len vào giữ kẽ hở, mười ngón tay đan vào nhau, Trì Vi chậm rãi nghiêng người.
Phía trước, Trì An mặc một chiếc váy thắt eo màu nhạt, chẳng khác nào một bông hoa anh đào khoe sắc, ung dung đứng trước mặt cô.
Vẻ mặt cô ta dường như rất bình tĩnh, đón nhận ánh mắt của Trì Vi, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ cao ráo, từ trong bóng tối bước ra, không thể tả được hết vẻ lạnh lùng thanh cao.
"Chị hai, Hoắc thiếu gia, chào buổi tối."