Vừa vào lúc này, anh ta hôn lên làn da trắng của cô, thân thể Trì Vi run rẩy và kinh ngạc đến mức cùng thốt lên.
Tiếp theo cô cảm giác anh ta đang nhẹ nhàng hơn, nên chắc theo lời mình, sẽ không lưu lại dấu hôn xanh tím nào.
Năm ngón tay của Trì Vi cuộn lại, lún sâu vào lòng bàn tay, để tránh mắt chạm mắt một cách loạn lạc cô cũng đã nhắm lại, cố gắng lừa gạt mình, tình cảnh không đến mức như vậy.
Chỉ là trong lòng cô, rối bời không thể tả … Có thể, chỉ có linh hồn cô biết.
Từng giây phút trôi qua, đầu óc Trì Vi như một mớ hỗn độn, hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này.
Rõ ràng chính cô muốn bao dưỡng anh ta, phản kích lại Trì An … Thế nhưng hiện tại, lấy thân thể làm tờ séc, cái giá phải trả lớn như vậy, thực sự chưa bao giờ nghĩ đến.
" Lão sư, xong chưa."
Trì Vi vừa giục hỏi vừa chậm rãi mở mắt.
Bởi vì nhắm mắt lại, cô cảm thấy mọi thứ đều bị phóng to, đôi môi mỏng man mát của anh ta, chạm vào từng tấc da tấc thịt của cô.
Đến mức có một luồng điện chảy về khắp tứ phía, thân thể khác thường, không một chút khống chế nào.
" Vừa vặn, mười phút."
Cuối cùng, cái đầu đang vùi trên người mình của anh ta cũng ngẩng lên, hiện ra lớp sương mù mờ mịt, đuôi mắt cong sắc nét.
Chỉ là có chút bất ngờ, trong mắt hắn, Trì Vi không cảm giác được một chút mê muội tình dục nào.
" Đại tiểu thư, thân thể cô rất đẹp."
Bạc Dạ Bạch liếc nói, buông hai tay cô ra, khuôn mặt mông mảnh lạnh lùng.
Đối với lời khen này, Trì Vi cắn môi, vội vã kéo chiếc áo lông, trên người còn phảng phất hơi ấm từ đôi môi mỏng của anh ta.
" Hiện tại tôi tin, cô không hề nói dối, nghiêm túc với chuyện bao nuôi cũng là thật. Bằng không hà tất đại tiểu thư cô phải thấp hèn như vậy, không tiếc bán đi thân thể của chính mình! "
Bỗng dưng Bạc Dạ Bạch nói chuyện với giọng điệu thờ ơ.
Nghe vậy, Trì Vi cau mày lại, có loại cảm giác nhục nhã, cuối cùng truy hỏi một lời: " Nếu, anh đã tin tưởng tôi, như vậy vẫn … Chấp nhận tôi bao nuôi anh chứ? "
" Hừm, tôi đồng ý. Chỉ có điều... "
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch cũng đáp lại, tiếp tục cúi đầu, ánh mắt hướng về phía cô gái không ngừng mở rộng.
Hai người chỉ cách nhau một tấc, Trì Vi cho rằng anh ta lại muốn hôn lên bản thân cô, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô cũng đã nhẫn nhịn, nếu hắn vẫn tiếp tục xâm phạm mình từ trên xuống dưới thì tốt nhất đừng để hắn được voi đòi tiên!
" Chỉ có điều … Bị tôi chạm vào, đại tiểu thư cảm thấy rất oan ức."
Lại vào lúc này, anh ta nguội lạnh hỏi câu tiếp theo, câu hỏi chen lẫn những ý tứ sâu xa không thể hiểu được.
Trì Vi vẫn nhẫn nhịn, nói năng mạnh mẽ: " Không oan ức, không có chút nào oan ức."
Đến cùng Bạc Dạ Bạch cảm nhận được thân thể cô đang cứng đờ, mặt ngoài nhìn đồng ý nhưng kỳ thực hoàn toàn chống cự.
Đôi mắt màu nhạt, cảm thấy có chút vô vị.
" Nếu oan ức, cô có thể đổi ý, rời khỏi Giang Trạch này."
Đổi ý, làm sao có chuyện đó!
Thật vất vả, cô bỏ tiền ra không nói, còn để bản thân bị thua lỗ, rốt cục để dụ dỗ anh ta chấp nhận, cô làm sao có khả năng đổi ý!
Bạc Dạ Bạch nói một lời như vậy, chậm rãi đứng dậy rời khỏi người cô.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã ở giường bên, quần áo chỉnh tề hơn nữa, cùng với sự kiêng khem như một người đàn ông cao quý.
Trong khi đó, ở trên giường tóc tai Trì Vi tản ra xung quanh, mảnh mai mà chật vật, nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
" Đại tiểu thư, không phải cô vẫn muốn tham gia tiệc khiêu vũ chứ."
Bạc Dạ Bạch vô vị nói, đưa tay đặt trước mặt cô.
Lần này Trì Vi chắc chắn không thèm nhìn thẳng vào tay anh ta, vươn mình theo lối khác bước xuống giường, trầm giọng dặn dò một câu: " Lão sư, anh chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuất phát …"
" Khặc khục …"
Vì trái tim không khỏe nên anh ta ho khan mấy lần, lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: " Buổi dạ hội này, tôi nhất định phải đi sao."
Bỗng dưng bước chân Trì Vi dừng lại trước cửa phòng tắm, đôi mắt sáng hiện ra sự tức giận: " Anh đồng ý chuyện bao nuôi, chính là tôi, tôi sẽ không đổi ý … Ngược lại, anh muốn đổi ý hay sao? "
Ngừng lại đôi chút, Trì Vi không để cho anh ta kịp trả lời, càng nghĩ càng tức, bước vọt tới chỗ trước người hắn, ngẩng đầu như muốn đánh thẳng vào đôi mắt: " Bạc Dạ Bạch, anh cũng xem như đã có được sung sướng từ tôi, dám nói đổi ý thử xem! "