Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 92: Chị thấy sao?



“Tên hâm này, tủ lạnh hết đồ ăn rồi sao không nhắc em đi mua?”

Hướng Đường Nghi nhìn vào tủ lạnh vì có sự xuất hiện của cô trong căn nhà mà ngoài bia rượu ra còn có cả những đồ ăn tươi ngon khác, nhưng đến cuối tuần nay sắp cạn sạch mất rồi.

Tên Vu Phùng Cửu kia bận việc ngày đêm, chỉ hớ một tiếng ra bên ngoài rồi vội vàng đứng lên.

“Hết rồi sao? Đợi để anh đi mua. Em cần mua những gì không?”

“Thôi không cần, anh ngồi ở trong nhà đi, em tự đi mua cũng được. Dù sao nấu cơm tối nay cũng là phiên em mà.”

“Nhưng em đang mang thai.”

Tính đến nay, cô mang thai cũng được tám tuần rồi đấy.

Gần hai tháng rồi nên bụng cô có nhô ra chút xíu, chỉ là chút xíu mà thôi.

“Có tí đồ ăn mà anh nghĩ em cũng không xách nổi được hay sao?”

“Nhưng nhỡ đâu…”

Hướng Đường Nghi vỗ bép một cái vào hai má của anh rồi xoa xoa nắn nắn khi thấy Vu Phùng Cửu đã chạy ra khỏi bàn làm việc mà tiến đến bên cô.

“Em sẽ gửi tin nhắn báo cáo an toàn cho anh, được chưa?”

Mãi sau một lúc lưỡng lự thì Vu Phùng Cửu mới tạm chấp nhận, nhắm mắt khi thấy cô nhón chân lên hôn chụt mình một cái dỗ dành.

“Ở nhà nhớ cắm cơm nhé!”

Nói rồi cô với cầm lấy ví tiền và điện thoại đút vào trong túi quần, cứ thế mặc một bộ quần áo đánh bóng rổ màu tím đen, xỏ dép lê mà chạy xuống dưới căn chung cư. Nhìn dáng chạy của cô, trong đầu của Vu Phùng Cửu bất chợt hiện lên một ý nghĩ khiến cho anh ngay giây sau đó đã phải ngại ngùng mà vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái.

Nếu đang mang thai lớn mà cô cứ chạy như thế này, có khi nào rơi con ra ngoài không nhỉ?

Hướng Đường Nghi cẩn thận vượt qua một cung đường cái, tiến vào bên trong một siêu thị gần nhà.

Ở ngay cửa vào siêu thị có một hàng xe đẩy, cô rút một cái ra rồi đẩy nó tiến vào quầy nguyên liệu, để vào cả đống thức ăn.

Trượt qua quầy thức ăn đóng hộp, cô tiện tay nhặt một hộp patê để sáng ngày mai phết cùng với bánh mì ăn rồi đi học.

Cả thân của cô dựa vào tay cầm, một chân cô đặt lên một thanh chắn ngang ở dưới chân xe đẩy, còn chân còn lại thì đạp đạp xuống đất để tiến lên đằng trước.

Vu Phùng Cửu có vẻ thích món thịt gà hầm nấm hương, vì vậy nên trong khi đi lướt qua mấy gian hàng để tìm nấm khô, bỗng cô đi lướt qua một kệ hàng đựng những món đồ dành cho mẹ và trẻ nhỏ sơ sinh.

Chân đâng đẩy xe của cô chợt chậm dần rồi dừng lại, Hướng Đường Nghi đưa mắt nhìn những chiếc tất nho nhỏ chỉ bằng một phần ba lòng bàn tay cô, đầu ngón tay khẽ đưa lên rồi vo trên nếp vải của chúng.

Mềm mềm.

Âm ấm.

Đây là tất cho em bé sơ sinh.

Nghĩ đến lúc mình sẽ đeo những cái tất nhỏ xíu này vào chân cho đứa con của mình, hai gò má của cô đã khe khẽ phiếm hồng.

Bảy tháng nữa, sẽ rất nhanh thôi.

“Em cùng với anh Cửu dự định sẽ lập gia đình sao?”

Nụ cười đang cong lên trên khóe miệng của cô đang nở chợt chớm tắt, Hướng Đường Nghi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện bên cạnh mình này, đưa tay treo lại chiếc tất sơ sinh lên trên kệ.

“Có muốn cũng phải hai năm sau cơ.”

“Đúng rồi, bởi vì bé Nghi mới chỉ mười tám tuổi thôi nhỉ? Tuổi con gái mới lớn, còn chưa trải qua một nửa của thanh xuân mà đã phải ở nhà chăm sóc cho chồng con, em nghĩ như thế có hơi cực không?”

Hướng Đường Nghi cười nhạt với Kiều Uyển Viên một cái rồi ngó lơ cô ta đi luôn, đẩy xe hàng đi tìm tiếp gói nấm hương.

Nhưng cô không ngờ rằng Kiểu Uyển Viên vậy mà vẫn đi theo sau mình, còn tiện tay lấy mấy món đồ rồi thả vào trong xe hàng của cô.

Hướng Đường Nghi nhíu mày.

“Chị muốn mua gì thì xin vui lòng đựng riêng vào trong xe của chị.”

“Chị có mua gì đâu? Chị chỉ đề xuất với em nên mua gì thôi mà.”

Nhìn Hướng Đường Nghi dứt khoát cầm mấy món đồ mà mình vừa cho vào trong xe đặt lại lên kệ hàng, Kiều Uyển Viên ha ha cười lên, tự nhiên như không mà đi cùng hàng với cô.

“Em mang thai mấy tháng rồi?”

Hướng Đường Nghi mặc kệ chị ta.

“Nấm có rồi, còn gà…”

“Nè, chị hỏi em này, hai người thực sự đang sống chung với nhau sao?”

“Mọi thắc mắc xin chị hãy hỏi Vu Phùng Cửu, tôi thực sự không tiếp chuyện nổi với chị đâu.”

Hướng Đường Nghi gằn lên câu ấy rồi kéo xe đi. Kiều Uyển Viên lại coi như không mà cứ bước chân đi theo cô vậy thôi.

Sự xuất hiện của hai người phụ nữ xinh đẹp rất nhanh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của những người đang có mặt ở trong siêu thị.

Vì vậy nên Hướng Đường Nghi đã thu nhỏ giọng nói lại hết mức có thể, chỉ muốn nhanh nhanh lấy xong đồ rồi đi thanh toán tiền thôi.

Nhưng quả nhiên Kiều tiểu thư kia không muốn buông tha cho cô mà.

“Mấy năm qua ở bên Anh, chị thực sự không còn nghe được những thông tin gì liên quan đến những chuyện xảy ra ở trong nước nữa. Lúc ấy chị thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi để quên đi một mối tình không có hồi đáp.”

Kiều Uyển Viên cầm một gói khô mực lên, lẩm bẩm: “Ô, cái này trông ngon này” rồi thả nó vào trong xe hàng của Hướng Đường Nghi khiến cho cô lại phải nghiến răng mà nhặt lại nó ra.

“Quên đi sao? Tôi thấy như chị chỉ đang âm thầm soạn kế hoạch để khi quay trở về sẽ áp dụng nó lên người Phùng Cửu vậy.”

“He he, sao em đoán giỏi thế?”

Kiều Uyển Viên không những không từ chối mà còn thẳng thắn đáp lại. Hướng Đường Nghi nghiêng đầu đối thẳng với khuôn mặt của chị ta, ánh mắt cô cong lên khiêu khích.

“Thử.”

Kiều Uyển Viên cũng nhếch môi cười thích thú trước sự thay đổi thái độ ấy của cô.

“Ý em là sao?”

“Nếu như chị có thể cướp được Vu Phùng Cửu từ tay tôi, không chỉ nhường lại chức vợ tương lai cho chị, tôi cũng sẽ moi tim của tôi ra để dâng hiến và ngược lại. Chị thấy sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv