“Tàu sắp cập bến rồi…”
Vậy là chuyến đi đêm cuối cùng ở Hawaii cũng đã kết thúc, Hướng Đường Nghi cùng với Vu Phùng Cửu tiến ra bên mạn tàu để ngắm quanh cảnh biển lần cuối.
“Về nước sắp tới, em sẽ rửa vài tấm ảnh chụp ở đây rồi treo quanh nhà nhé?”
“Em thích gì đều được cả mà.”
Hướng Đường Nghi đứng dựa ở bên cạnh lan can, đôi mắt hướng lên trên bầu trời lấp lánh ánh sao. Đột ngột cô reo lên phát hiện.
“Có sao băng vừa mới bay qua kìa!”
Vu Phùng Cửu cũng thấy, anh cười. Mỗi khi cười như vậy, đuôi mắt anh sẽ cong cong rất đẹp, một nụ cười thuần túy chứa đựng bao nhiêu sự dịu hòa của anh. Hướng Đường Nghi yêu thích những lúc anh cười như vậy.
“Em mau ước đi. Không sao bay mất bây giờ.”
Hướng Đường Nghi liền nắm hai tay vào với nhau, đặt nó kề lên môi mình rồi bắt đầu nhắm mắt ước.
Nhưng điều muốn ước còn chưa thấy đâu thì bụng cô đã réo lên ọc ọc.
Khuôn mặt của cô thoáng tái xanh, hai tay ôm lây bụng mình.
“Em, em đi vệ sinh một lát.”
Nhìn dáng vẻ hớt hải chạy đi của cô, Vu Phùng Cửu chỉ biết nén cười mà hô lên: “Cẩn thận trượt ngã”.
Nhìn cô gái nhỏ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng đôi chân vẫn cứ chạy thoăn thoắt như vậy, Vu Phùng Cửu đang đứng ở lại đằng sau cũng chỉ biết đưa mắt mà nhìn theo.
“Em ấy đi rồi, cậu cũng ra đi chứ? Nhìn trộm người khác không phải là một thói quen tốt đâu.”
Sau một lúc, từ trong một góc tối gần đó, Ưng Sở đặt chân bước ra bên ngoài hành lang, đôi mắt lạnh nhạt ngước lên nhìn Vu Phùng Cửu.
“Tại sao anh biết tôi đang ở đây?”
Vu Phùng Cửu nhếch môi mỉm cười, cơ thể anh bình thản mà dựa vào lan can trên tàu. Khí chất và thái độ cao cao tại thượng ấy vẫn luôn khiến cho Ưng Sở phải thán phục.
“Trực giác thôi.”
…
Hướng Đường Nghi sau khi đã xả hết “nỗi buồn” ra bên ngoài là cảm thấy cơ thể mình khỏe ngay lại trong tức khắc, thậm trí còn vô cùng sảng khoái.
Cô xả nước bồn cầu rồi đi ra khỏi buồng vệ sinh, đứng rửa tay ở trước gương.
Có một người đẩy cửa phòng vệ sinh bước vào, cô ta đi lướt qua người của Hướng Đường Nghi rồi tiến vào bên trong một buồng vệ sinh.
Chính là cô Moore ban nãy.
Dù thế nào thì Hướng Đường Nghi vẫn phải kinh ngạc không thôi trước sự tương đồng vệ ngoại hình giữa hai người bọn họ lớn tới mức đáng ngạc nhiên.
Chỉ trừ khuôn mặt cô nghiêng về chất Châu Á hơn một chút, trẻ hơn và thuần khiết hơn, dáng người cũng gầy hơn nhiều thì tất cả những thứ còn lại đều giống hết, không chừa một li.
Hướng Đường Nghi lẩm bẩm cảm thán rồi kéo lấy tờ giấy lau tay ở bên cạnh đó, lau sạch những giọt nước đang bám ở trên tay mình rồi ném vào bên trong xô rác gần đó, sau cùng là đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra bên ngoài.
Phòng vệ sinh ấy nằm ở trong một lối hành lang không có quá nhiều người đi lại nên đèn điện không được bật lên nhiều lắm, chỉ có vài bóng sáng mờ mờ đủ để thấy đường đi ở dưới chân. Nếu như giơ cả bàn tay lên phía trước cũng chưa chắc đã có thể đếm ra được năm ngón.
Hướng Đường Nghi mở điện thoại lên để soi lối đi, tìm đường quay trở về chỗ mà vừa nãy mình cùng với Vu Phùng Cửu đang đứng.
…Loạt soạt!
Một tiếng động khe khẽ vang lên sau lưng cô.
Hướng Đường Nghi giật mình quay vội người ra đằng sau, cô lia đèn pin tới nhưng đoạn hành lang tối không hề có lấy một bóng người nào cả.
Cô nhìn quanh một lúc rồi lại quay đầu bước đi tiếp.
Chắc là cô gái Moore kia đã sử dụng nhà vệ sinh xong nên mở cửa bước ra thôi, chẳng có việc gì phải thoảng thốt như thế cả.
Hướng Đường Nghi thở ra một hơi rồi men theo con đường tiến ra ngoài mạn thuyền.
Nhà vệ sinh vừa nãy cô bước vào ở khá gần với lối cũ, vì vậy chỉ cần đi một lúc liền tìm thấy đường về.
Từ xa cô đã trông thấy bóng lưng của Vu Phùng Cửu, hình như anh đang nói chuyện với một người nào đó nhưng cô không thể nhìn rõ mặt được.
“Phùng Cửu…!”
“I Caught Up With You!!!” (Tao bắt được mày rồi!!!)
“!!!”
Đột ngột từ phía sau cô, một người đàn ông lao tới rồi bóp lấy cổ cô kéo lôi ngược về đằng sau. Không để cho cô kịp phản ứng lại đã thấy mình bị kéo xềnh xệch đi rồi.
…
“Công việc dạo này của cậu có thuận lợi không?”
Ưng Sở không thể thoải mái được giống như Vu Phùng Cửu, anh ta đứng thẳng người không nhúc nhích, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn thẳng vào anh.
“Cuộc sống hiện tại của tôi rất ổn định.”
“Vậy thì tốt rồi. Tôi có lời khen cho cậu. Cố lên nhé.”
Vu Phùng Cửu để ý thời gian cũng đã được một lúc rồi mà Hướng Đường Nghi mãi vẫn chưa quay trở lại, sợ cô đã chết ngất ở trong nhà vệ sinh luôn rồi.
“Vậy thôi. Tạm biệt tổng giám đốc Ưng nhé. Cậu có tài năng lắm, chẳng mấy chốc nữa sẽ vươn cao được tới tôi thôi.”
Đây là một câu khen thật lòng, Vu Phùng Cửu đút tay vào trong túi quần định sẽ rời đi, bất chợt bị Ưng Sở gọi giật lại.
Ánh mắt Ưng Sở nhìn thẳng vào Vu Phùng Cửu.
“Nếu như Hướng Đường Nghi gặp bất cứ chuyện gì, tôi sẽ giành lại cô ấy.”
Vu Phùng Cửu nghiêng đầu, nhưng anh không tức giận, mà còn nở một nụ cười chắc chắn.
“Đã thế thì cả phần đời về sau không cần cậu Ưng đây phải nhọc lòng quá nhiều rồi.”
Ưng Sở nhìn anh, cắn lấy môi dưới rồi cúi đầu. Nhưng khi anh ta chỉ mới xoay gót chân định rời đi, đột ngột có một tiếng “bùm” cực lớn vang lên làm chấn động cả con tàu, khiến cho cả hai mất thăng bằng mà đập người vào lan can sắt.
Cả con tàu rung chuyển trong những tiếng hét thất thanh cùng với còi báo động đỏ. Mọi thứ cứ như lên cơn sốt, nền sàn ở bên dưới hai chân của họ rung, con thuyền cũng dần mất thăng bằng mà nghiêng hẳn về một phía.
Đầu óc của Vu Phùng Cửu vẫn chưa thể ổn định lại sau vụ nổ chấn động đó, màng nhỉ như bị một chiếc dùi cui chọc mạnh, đầu óc choáng váng trong cơn quay cuồng. Đôi mắt vẩn đục chẳng thể nào nhìn rõ được phía trước nữa.
“Cái quái gì vậy…?”
Ưng Sở loạng choạng mà chống tay lên lan can đứng dậy, đột ngột, anh ta ngờ ngệch nhìn tất cả những hành khách ở bên trong toa tàu tràn hết ra bên ngoài boong tàu. Một trong số đó đang hét lên.
“Tàu bị nổ bom! Bị thủng một lỗ rồi! Nước đang tràn vào bên trong! Hãy đi lên phía mũi tàu để lên bè cứu sinh! Mau lên!!!”
“Hả…?”
Cả hai vẫn chưa hết đờ đẫn trước sự hỗn loạn của hành khách, đột ngột ở phía sau con tàu vang lên một tiếng hét thất thanh của Hướng Đường Nghi.