Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 144: Nếu em thích, ngày nào chúng ta cũng lăn giường! - Cút!!! (H+)





Căn phòng được đóng kín, những tiếng rên rỉ của người phụ nữ bị bóp nghẹt bên trong những âm thanh ẩm ướt đầy ám muội.

Tống Minh Tuệ chới với ở trên không trung, hai cánh tay cô trong vô thức bấu chặt vào bả vai cường tráng của Vu Phùng Cửu.

Cô khó chịu cắn chặt lấy hai hàm răng của mình lại, nước mặt thấm ướt cả cổ áo của người đàn ông.

“Ư ư… chậm thôi… chậm thôi… ha a… a…”

Ở bên dưới, có một khối cơ bắp cuồn cuộn đang mạnh mẽ chà sát vào mông cô, lên lỏi vào nơi thân dưới của Tống Minh Tuệ.

Tống Minh Tuệ bị Vu Phùng Cửu đút cho no vô độ, cơn đau ở trên môi không còn đủ để cô có thể áp chế được những cơn khoái cảm mạnh mẽ ở trong đầu. Cuối cùng, cô vợ nhỏ cũng phải chịu khuất khục mà ngửa cổ lên trời, rên rỉ như muốn chết.

“Hư… ưm… Á… ha a… a… ưm… mmmmm!\~”

Bộ phận sinh dục của Vu Phùng Cửu rút ra được một nửa, lập tức Tống Minh Tuệ bị trượt lưng xuống dưới, nhưng chưa đến một giây sau đó, cô đã giật thót mà bị đỉnh giật lên trên tường. Hai vai và cả người của cô co rúm lại.

Đôi chân trắng ngọc run rẩy không thể tìm ra nơi để tựa, chỉ còn cách bất lực treo vào giữa hông của Vu Phùng Cửu.

Vu Phùng Cửu thở ra những hơi nặng nề, anh ấn cổ của Tống Minh Tuệ lên trên tường rồi điên cuồng hôn xuống. Đôi môi không kịp phòng vệ của cô bị ép chặt, muốn há miệng để hít thở nhưng đã bị cái chà sát của bạc môi mỏng mút hết sạch dưỡng khí.

Tống Minh Tuệ không thể mở mắt ra nổi, cô khóc than nhìn anh ngấu nghiến cặp môi đào của mình, gần như, từng kẽ răng của cô đều bị anh liếm qua một lượt.

Nụ hôn này ngọt ngào có, cuồng bạo cũng có, dường như, anh đang muốn khắc lên môi cô một dấu ấn nổi để chứng tỏ cho những ai thấy rằng: Cặp môi này là của anh, mọi thứ đều là của anh, bất cứ thứ gì thuộc về cô đều là của anh, động vào chỉ có chết.

Ở bên dưới, một bên ngực của cô bị ngón tay của anh nhẹ nhàng chà qua rồi đùa nghịch ở giữa kẽ tay, còn ở bên dưới nữa, cái bụng thon gầy của cô luôn bị Vu Phùng Cửu liên tiếp nhét đầy.

Vu Phùng Cửu càng lúc càng quá đáng, anh cứ như ngó lơ đi sự khó chịu của cô mà nhấp hông thúc thật mạnh, đâm đến tận gốc rồi phả hơi mạnh vào vai cô. Toàn thân của Tống Minh Tuệ run lên kịch liệt, đầu óc bị xê dịch cứ lên lên xuống xuống theo từng nhịp di chuyển mạnh mẽ của anh.

Tư thế này thực sự quá sâu, quá kích tình rồi!

“A… ư… Á… ha ha a… ưm ư… a… ha… ha… hức ư…”

Tống Minh Tuệ gục ngã, cơ thể cô rạo rực tê liệt như bị những mạch điện nhỏ giật quanh người, chỉ muốn hét lên vì sung sướng đến hoa cả mắt.

Những giọt nước màu trong vắt tí tách rơi xuống dưới sàn nhà, tỏa ra những hương mùi tanh ngậy xấu hổ.

Cổ của Vu Phùng Cửu đã nổi đầu gân xanh, tấm thân lớn đứng sững lại trong giây lát rồi chậm chậm di chuyển, bế cô về phía giường rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm lên trên đó.

Tống Minh Tuệ mệt muốn lả, cô nằm mơ màng ở trên giường, bỗng nhiên nhìn thấy Vu Phùng Cửu cứ lúi húi làm cái gì đó. Đột ngột, sống lưng của cô đang từ thả lỏng chợt co cứng cả lại.

“Phùng Cửu! Anh tính làm nữa sao?!”

“Không. Anh chỉ định lấy **** **** ra thôi. Vừa nãy quên không mang bao.”

Vu Phùng Cửu nhét hai ngón tay vào trong cửa hoa huy*t của cô, lui vào rất sâu rồi móc ra những giọt chất lỏng màu trắng đục. Những lớp mị thịt vì sự xâm nhập bất ngờ của anh mà thít chặt lại, ngay khi anh vừa mới rời tay đi, một dòng nước màu trong suốt liền chảy ào ra bên ngoài.

Vu Phùng Cửu sững sờ nhìn vào “cô bé nhỏ” đang run rẩy như muốn khóc ấy rồi lại liếc lên nhìn Tống Minh Tuệ sớm đã ngượng đến tái mặt, chôn sâu mặt mình vào giữa hai cánh tay.

“Tiểu Tuệ...”

“Đừng gọi! Em biết rồi!”

“Nhưng tại sao... anh mới chỉ dùng có hai tay...”

“Kệ tôi!”

Tống Minh Tuệ nằm sấp người xuống, giận dỗi không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa. Vu Phùng Cửu muốn dỗ cô nhưng một tiếng phụt cười đã phá hỏng hết tất cả. Tống Minh Tuệ thực sự rất tức giận, cô nói rằng cơ thể cô bị như thế này đều là do anh hết.

Đúng đúng, là do anh hết. Nên bé cưng ơi, em đừng quay mặt đi như vậy có được không?

Vu Phùng Cửu gọi điện cho thư kí bảo rằng mình cảm thấy sức khỏe không ổn nên nói rằng anh sẽ ở nhà trong một ngày, cuộc gọi kết thúc, anh liền ném chiếc điện thoại bay ra xa rồi nằm phủ lên người của Tống Minh Tuệ.

Hơi thở ấm nóng của anh thổi bên dái tai mềm mại của cô, thủ thỉ dỗ dành.

“Anh sai rồi.”

“Anh biết lỗi rồi vợ ơi.”

“Tha thứ cho anh nha.”

Tống Minh Tuệ nằm im bất động: “...”

Vu Phùng Cửu cọ cọ đầu vào bả vai của cô, giọng nói càng thấp hơn trước.

“Anh biết mình nhu cầu cao, lỡ khiến em... lỡ khiến cho cô bé của em lưu luyến anh. Nhưng em không cần phải lo đâu, bởi vì nếu em thích, ngày nào chúng ta cũng lăn giường...”

“Cút!!!”

“Ối! Đừng đánh anh! Đau quá!”

Tống Minh Tuệ nóng mặt, cong khuỷu tay lên rồi huých mạnh vào mạn sườn của Vu Phùng Cửu. Anh giật thót người lên rồi kêu lên ôi ối, nhưng thực chất cú huých ấy của cô chẳng thể khiến anh đau, thậm chí còn không có cảm giác gì cả.

“Vợ! Sao em đánh anh? Đau chết anh mất! Gãy mấy cái xương sườn rồi này!”

“Anh hâm à? Làm gì đến nỗi gãy xương được?”

Tống Minh Tuệ kêu lên, nhưng vẫn lo lắng mà thử vươn tay xoa xoa chỗ mà vữa nãy mình huých khuỷu tay vào.

Biết cô vợ nhỏ tuy cứng mồm nhưng bên trong lại mềm mại, trong máu của Vu Phùng Cửu bỗng nổi lên ý định muốn trêu chọc.

“Anh đau... Em hôn anh một cái đi rồi anh sẽ đỡ đau.”

Khuôn mặt của Tống Minh Tuệ ửng hồng, cô liếc nhìn anh trong giây lát rồi lật người nằm thẳng, hôn nhẹ lên môi anh.

“Đỡ đau chưa hả, đứa trẻ lớn ăn vạ?”

“He he, đỡ đau rồi. Vừa nãy khi đang làm em cũng kêu đau có phải không?”

Vu Phùng Cửu cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô, đôi mắt nhìn cô long lanh.

“Thế giờ đỡ đau chưa?”

Tống Minh Tuệ đã hoàn toàn bị khuôn mặt điển trai chân thành ấy đánh gục, mềm lòng gật gật đầu mà không hề nhận ra ý đồ đen tối của anh.

“Đỡ đau rồi, khỏe lắm.”

“Khỏe rồi sao? Thế thì chúng ta làm tiếp!” ^^

“...” Tống Minh Tuệ lại thêm một lần nữa cảm nhận được có một thứ hung khí nào đó đang nóng lên ở trên bụng của mình, khóc không thành tiếng.

“... Em muốn ly hôn.”

“Ứ cho.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv