Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 130: Anh bị não à?!





Tống Minh Tuệ mím môi rồi lại há miệng ra, cô nheo mắt nhìn Vu Kim Mĩ đã toát hết cả mồ hôi hộp trên mặt.

“Phùng Cửu, cô gái này là ai?”

“A, chị hỏi em sao? Em là em gái của anh Cửu...!”

Lời nói hớt hải của Vu Kim Mĩ vừa mới chỉ ra được đến một nửa đã đột ngột phải dừng lại.

Cô ấy mở to mắt, điếng cả người lại vì một cơn nhói đau lên bất chợt ở sau lưng.

Anh... dám nhéo lưng cô ấy!

Vu Phùng Cửu lấy tay quàng lấy cổ của Vu Kim Mĩ, rồi lạnh mặt nói với Tống Minh Tuệ.

“Đây là đối tượng tôi đã chọn để kết hôn. Xem ra cô ấy đã chờ tôi rất lâu rồi, xin phép đi trước.”

Nói rồi, chẳng để Vu Kim Mĩ kịp hiểu cái mô tê gì đang diễn ra, Vu Phùng cửu đã xách cổ cô ấy rồi lôi nhanh đi ra khỏi sảnh chính của tập đoàn, ném phắt cô ấy vào trong xe.

“Mẹ nó! Anh đang làm cái quái gì vậy?!”

Vu Kim Mĩ sau khi định thận lại đã thấy mình đang nằm chỏng vó ở trong xe, còn Vu Phùng Cửu thì vội vội vàng vàng mà khởi động chiếc xe con của cô ấy, phi nhanh vào làn đường quốc lộ.

“Đối tượng kết hôn là cái quỷ gì thế? Anh bị não rồi à? Sao lại nói như thế trước mặt chị ấy? Chị ấy chính là Hướng Đường Nghi, là người anh yêu, là mẹ của Tiểu Niệm đấy!”

“Ranh con không hiểu chuyện!” Vu Phùng Cửu tức tối đạp mạnh vào chân ga khiến cho chiếc xe thể thao xa xỉ rồ lên một tiếng rồi đâm nhanh về phía trước, bất chấp đang có rất nhiều những phương tiện khác đang lưu thông ở trên đường.

Vu Kim Mĩ sợ hết cả hồn, đến chỗ ngã tư đèn đỏ, Vu Phùng Cửu còn phanh rất gấp khiến cho con xe đang điên cuồng nhào về phía trước chợt giật lên một cái đầy rúng động.

“Con mẹ nó!!! Anh đúng thật là sáng nay quên uống thuốc rồi! Đồ thần kinh! Em về mách Tiểu Niệm!”

Vu Kim Mĩ bị đập cả mặt vào lưng ghế trước, cô ấy ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ tấy cả lên vì bị tác động mạnh, tức tối thét lên.

Vu Phùng Cửu liếc nhìn số giây phải dừng lại để chờ đèn đỏ chuyển xanh, bắt đầu thả lỏng khối cơ thể đang căng cứng. Sự mù mờ ở trong đôi mắt phượng cũng dần dần được thuyên giảm, anh dựa lên lưng ghế thở dốc, rồi quay ra đằng sau, nghiêm mặt lại.

“Em có muốn cô ấy sống tốt không?”

“Đương nhiên là muốn rồi!”

“Vậy thì ngồi im lại đi. Anh mày vừa nãy là đang giúp cho Tống Minh Tuệ có một cuộc sống tốt đấy. Đúng rồi, với cả, từ nay hãy gọi cô ấy là Tống Minh Tuệ, không phải là Hướng Đường Nghi nữa. Cô ấy là người nhà họ Tống.”

Vu Kim Mĩ nhíu mày. Vì là anh em có cùng chung bộ gen nên chỉ mất một lúc sau, Vu Kim Mĩ đã có thể ngấm ngầm hiểu được anh đang muốn nói đến điều gì.

Cô ấy “ha” lên một tiếng, mạnh bạo vuốt mấy sợi tóc mai dính ở trên gò má ra sau đầu.

“Đồ ấu trĩ! Anh đến bây giờ vẫn còn nghĩ rằng anh là tai tinh đem lại những điều xui xẻo cho chị ấy nữa sao? Anh nói rằng những hành động phũ phàng vừa nãy là vì nghĩ tốt cho chị ấy sao? Đi thay lại não đi đồ thiểu năng này! Mấy cái hành động ấy chẳng khiến cho chị ấy sống tốt lên được đâu mà ngược lại, anh đang làm tổn thương chị ấy hơn đấy!”

Một tràng tiếng mắng chửi của Vu Kim Mĩ khiến cho anh bị bất ngờ, cơ thể thoáng đờ đẫn, miệng lắp bắp vội vàng phản kháng lại.

“Em thì biết gì chứ? Phải làm vậy thì cô ấy mới thôi không dính líu đến anh nữa...”

“Ngậm miệng lại! Anh nói câu nào là thấy thối câu ấy!”

“Còn nít ranh như em thì hiểu được chuyện mà người lớn đang phải trải qua hả? Ngồi yên đi, không thì từ nay về sau đừng hòng anh cho đến nhà chơi!”

Không cho đến nhà anh chơi, không được gặp đứa cháu gái thân yêu đúng là một đòn đánh chí mạng vào người của Vu Kim Mĩ.

Cô ấy á khẩu không biết đáp lại kiểu gì nữa, chỉ có thể hừ ra những tiếng đầy bất mãn rồi ngồi dựa lên lưng ghế, miệng lầm bầm chửi tục.

“Em không cần biết anh đã thề với Tống gia điều gì, em chỉ quan tâm rằng hiện tại chắc chắn chị Nghi đang rất thất vọng về anh thôi...”

Những ngón tay đang nắm lên chiéc vô lăng của Vu Phùng Cửu khẽ co lại, nhưng rồi lại thả lỏng, xem như chưa từng nghe thấy gì.

...

Tống gia.

Hà Mặc Nại khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vội vã huých huých khuỷu tay của bố Tống nãy giờ đã cố gắng để nhoẻn miệng cười đến cứng đơ cả mặt lại.

“Cái Tuệ, bảo nó cười lên đi!”

Bố Tống khẽ đưa tay che miệng ho một cái rồi nghiêng người mỉm cười với Tống Minh Tuệ, giọng nói hạ xuống nhỏ nhất có thể.

“Tuệ Nhi, con mau cười lên đi. Nhà ta đang có khách mà.”

Tống Minh Tuệ ngồi dựa lưng ở trên lưng ghế, hai tay khoác vào nhau, đôi chân dài miên man ẩn ở đằng sau lớp quần Âu màu xám vắt chéo chân này lên chân trước.

Tư thế ngồi phong thái này cùng với cái biểu cảm lạnh tanh như đồ tể hiện tại của cô đúng thật là khiến cho người ta sợ đến chạy mất cả dép.

Từ lúc về đến nhà, Tống Minh Tuệ luôn ở trong một trạng thái tồi tệ như vậy, khắp chung quanh cô đều bị bao phủ bởi một lớp ám khí dày đặc, trên khuôn mặt còn viết rất rõ năm chữ: “chớ có chọc giận”.

Bố Tống nhe răng, ý bảo cô hãy cười lên như vậy, kết quả, ông bị cái liếc mắt hình viên đạn của cô làm cho run hết cả mình mẩy, sống lưng co cứng, chỉ biết nhìn thẳng về phía trước, không dám bảo cô làm gì nữa.

“Tuệ Nhi, ngồi đối diện với con là Quách lão gia và Quách Nhạc, hơn con một tuổi. Cả hai đã gặp nhau rồi có phải không? Hôm nay bọn họ đến đây là để hỏi xem con có muốn kết thân thông gia với gia đình của họ không.”

Quách Nhạc ngồi ở phía đối diện, hôm nay anh ta mặc một bộ cánh sang trọng nhưng lại cố tình cởi phanh hai cúc áo trên cùng ra, để lộ một khoảng xương quai xanh hoàn hảo, từng nhịp thở ra đều mang đậm mùi hormone nam tính.

Tống Minh Tuệ chúa ghét những gã đàn ông mang phong thái đểu cáng như vậy, trong vô thức mũi của cô khẽ nhăn lại rồi cố gắng để điều tiết lại nhịp thở, cố để thứ mùi hương đậm đặc ấy không lọt được vào khứu giác của mình.

Cô không thích đàn ông, nói thẳng ra là như vậy, nhưng cô đặc biệt chỉ thích ngửi mùi hương ở trên người của Vu Phùng Cửu...

... Nhưng gã đàn ông đó đã phản bội lại cô rồi.

Cơ mà khoan đã, cô với anh đã là cái gì của nhau đâu mà phản với chả bội?

Mẹ kiếp!

Cả bốn người bao gồm bố mẹ Tống, Quách lão gia và cả Quách Nhạc đều im lặng, không dám thở mạnh để chờ đợi câu đáp lại của Tống Minh Tuệ.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe cô từ chối một cách thẳng thừng rồi, vì vậy nên bố Tống đã nghĩ sẵn ra vài phương kế để thuyết phục cô đồng ý...

“Được thôi.”

Tống Minh Tuệ nghiến răng.

“Hôn nhân sao? Cũng được.”

Anh tưởng rằng ngoài anh ra cô không thể cặp được với ai khác nữa sao?

Anh sai rồi!

Cô sẽ lượn lờ ở trước mặt anh, thách thức anh, để xem anh còn dám nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lùng ấy nữa không!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv