“Sao vậy, đây là món cậu thích, bình thường cậu có thể ăn 7-8 miếng.”
“Gần đây không muốn ăn!”
“Không muốn ăn” Tiêu Nhân nhìn lướt Hạ Băng Khuynh 1 cái, lộ ra vẻ khủng bố: “Cậu không phải là”
“Cái gì?” Hạ Băng Khuynh nghe không hiểu.
Tiêu Nhân để đĩa xuống, rất trịnh trọng áp tay lên vai cô: “Gần đây có cảm thấy khó chịu buồn ngủ? Tâm trạng buồn bực? Kinh nguyệt có phải trễ rồi?”
Hạ Băng Khuynh mặt đầy vạch đen: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Nếu tớ đoán không sai, Băng Khuynh, có thể cậu có rồi!”
Câu này, vì quá kích động, Tiêu Nhân nói rất lớn tiếng.
Người xung quanh lần lượt nhìn qua, mặt kì lạ cùng kinh ngạc, bọn họ đánh giá Hạ Băng Khuynh từ đầu đến cuối, cuối cùng lộ ra biểu tình không thể tin được hoặc là tiếc nuối.
Hạ Băng Khuynh ngây người 1 chút, quẫn bách đỏ mặt: “Cậu cậu nói bậy cái gì!”
Ý thức mọi người xung quanh đều nhìn cô, cô ngại ngùng để đĩa xuống, cúi đầu kéo Tiêu Nhân nhanh chóng rời phòng bao.
Vừa ra, âm thanh đinh tai nhức óc nhấn chìm họ.
Hạ Băng Khuynh kéo Tiêu Nhân đến chỗ ít người: “Cậu có bị điên không, sao tớ có thể mang thai!”
“Sao không thể, cậu với Mộ Nguyệt Sâm, các cậu không phải cái đó rồi sao, cộng thêm cậu nói dạo này ngán ăn, tớ nghĩ không ra, ngoài mang thai, còn có chuyện gì khiến cậu chán ăn.” Tiêu Nhân nói có chứng có cứ.
Tivi không phải luôn chiếu vậy sao.
Hạ Băng Khuynh sắp sụp đổ dậm chân, mặt nhỏ càng đỏ: “Tớ với anh ấy không có.”
Bộ dạng tức giận lại đỏ mặt của cô rất dễ thương, “cầm thú” 4 phía càng không thể nhịn được nữa.
Nhưng Hạ Băng Khuynh lại không biết.
Tiêu Nhân nhìn mà gấp theo cô, nhanh chóng an ủi: “Không có thì không có, tớ hiểu lầm rồi, được rồi.”
Cô hướng người đưa rượu vẫy tay: “Cho chúng tôi 2 li nước trái cây!”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi, nhịn tức, ngồi xuống ghế.
1 lúc, người đưa rượu đưa 2 li dung dịch màu xanh biển đến trước mặt 2 người.
Màu sắc rất đẹp, mang theo sự dụ hoặc.
“Bọn tôi muốn nước trái cây không phải rượu!” Tiêu Nhân nói.
“Rượu này tiên sinh bên kia mời 2 người.” Người đó chỉ 1 người nam nhân ở xa, mặc vest, đeo cà vạt, nhìn rất thư sinh văn hóa, nhưng trong mắt lộ ra bản tính tà khí.
Hắn đối với hành động nâng rượu của họ, cười khiến người khác nổi da gà.
Hạ Băng Khuynh rất quyết đoán đẩy 2 li trước mặt: “Cảm ơn ý tốt, cho chúng tôi nước trái cây.”
Người đưa rượu nhìn người đàn ông bên đó với dạng vẻ bất lực, thu lại 2 đi cocktail. làm 2 li nước trái cây.
“Băng Khuynh, người đàn ông đó luôn nhìn cậu.” Tiêu Nhân nhỏ tiếng nói.
“Đừng quan tâm hắn!” Hạ Băng Khuynh không liếc nhìn, lấy li trái cây uống 1 ngụm.
Tuy không nhìn hướng đó, nhưng cô có thể cảm nhận ánh mắt đó khiến cô khó chịu, còn có, ánh mắt từ những nơi khác.
Ngồi 1 lúc, Tiêu Nhân bị Giang Thiên Ngữ kéo đi nhảy múa.
Hạ Băng Khuynh 1 mình ngồi đó, không ngừng có nam nhân đến gần cô, vốn là góc ít người, 1 lúc liền đầy người, đều là nam nhân.
Hơi thở từ phía sau và kế bên, khiến cô muốn ói.
Thật sự không chịu được nữa, cô để li trái cây sắp uống hết, đứng dậy rời đi, xuyên qua đám người, ra khỏi bar.
Ngoài cửa, tai được thanh tịnh.
Đi về trước mấy bước, hành lang im ắng không có 1 tiếng động, cô cảm thấy khó thở, muốn tìm cửa sổ thoáng thoáng gió, nhưng tìm 1 đoạn đường, cũng không thấy cửa sổ.
Dần dần, cô cảm thấy đầu choáng váng, bước chân như trên mây!
- -------- ----------