Mộ Nguyệt Sâm lập tức nhíu mày k đồng ý: ‘Chủ ý nhảm gì v, quả thật hoang đường, thật sự k đc, thà cột ông ta lại, nghiêm hình còn hơn!”
Hạ Băng Khuynh nghe xong biểu cảm rối loạn: “Quên đi, so với tra tấn nghiêm hình, tôi cảm thấy giả quỷ đáng tin hơn.”
“Bất cứ thứ gì trc khi thử đều cảm thấy khó, cho nên ng khác k nghĩ đến, mới k phòng bị đc” Mộ Nguyệt Bạch cười như cao nhân khó đoán.
“Có đạo lý cái mông!” Mộ Nguyệt Sâm quyết định k đồng ý, “Hạ Băng Khuynh, e k đc nghe hắn, chúng ta nói r, dù có thu hoạch hay k, đều k ở đây kéo dài thời gian.”
“Chúng ta còn 1 ngày thời gian, bây h nếu đã xảy ra vấn đề, tại s chúng ta k nghĩ cách tìm ra sự thật chứ, trong lòng tôi, quản lý Thái ngày càng gần với tâm lý tội phạm tôi đoán, nhưng k tìm đc nguyên nhân tại s cô ta trở nên như v, vd lão Thái nói cô thiêu chết mẹ mình, lí do là? Nếu moi đc lí do, dù là giả quỷ, tôi cũng đồng ý thử.” Hạ Băng Khuynh nói rõ ý nghĩ của mình.
Mộ Nguyệt Bạch sờ mũi, cười k nói.
Tim Mộ Nguyệt Sâm n lần hối hận, kéo cô vào chuyện này.
Anh hít sâu, để thái dương giật k ngừng của mình bình tĩnh lại: “E đến ngta cao thấp mập ốm cũng k biết, s giả? Ngta là bị thiêu chết, e tính biến thành cục than đen?”
“K làm chuyện xấu, nửa đêm k sợ quỷ gõ cửa, nếu nội tâm lão Thái trong sáng, tôi giả có giống cỡ nào ông đều k sợ, nhưng nếu trong lòng có quỷ, chút gió cũng dọa sợ đc.”
Hạ Băng Khuynh nói kiên định hữu lực, Mộ Nguyệt Bạch ở bên thuận gió đẩy thuyền phối hợp: “Nói thật đúng!”
Mộ Nguyệt Sâm tức cực, k thuyết phục đc cô: “Hạ Băng Khuynh hnay e quyết tâm làm chuyện hoang đường đúng k?”
“Tôi cảm thấy có thể thử!”
‘Đc, v các ng thử, tôi về trấn trên.”
Mộ Nguyệt Sâm cũng dứt khoát, k khuyên cô nữa, xuống xe mở cửa ra.
Hạ Băng Khuynh k ngờ a lại có phản ứng kịch liệt v, nhưng lúc này thay đổi chủ ý, cô quá k có cốt khí r.
Xuống thì xuống đi.
Cắn môi, mặt cô vô tình đi xuống.
“Tôi nói xấu trc, tối k chút ánh sáng, 4 phía tối đen, gió đêm thì lạnh, k may còn có dã thú.” Mộ Nguyệt Sâm dọa cô, tính xóa chủ ý đó ra khỏi đầu cô.
“Anh rảnh công phu ở đây nhiều lời, dọa ng, s k đồng ý cùng làm chuyện này, rất nhiều chuyện, anh k thử s biết đc hay k?” Hạ Băng Khuynh hỏi lại.
“Chuyện ấu trĩ hoang đường này, tôi tuyệt đối k làm.” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm lạnh lùng, theo nguyên tắc của mình.
Hạ Băng Khuynh quay đầu đi khỏi.
Mộ Nguyệt Bạch xuống xe, như cười như k nhìn em trai: “E xác định ném anh và Băng Khuynh ở nơi hoang vu này, e k sợ cô nam quả nữ, phát sinh tí gì s.”
Lông mày Mộ Nguyệt Sâm nhếch lên, k biểu lộ gì.
“Xem ra e thật sự k vấn đề!” Mộ Nguyệt Bạch cười để tay lên vai anh, đến gần, ở bên tai anh nói, biểu cảm ái muội.
Dưới khuôn mặt tái xanh của Mộ Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Bạch qa ôm vai Hạ Băng Khuynh: “Tạm biệt!”
Mộ Nguyệt Sâm tức đến nội thương.
- -------- ----------