Quý Tu suy nghĩ kĩ 1 lúc, “Lời này e nên nói với tam thiếu, tuy anh ta k tin, nhưng cũng nói e nghe biết cách nghĩ của anh ta.”
”Trác Tùy Hàng theo anh nhiều năm v, Mộ Nguyệt Sâm tuy miệng độc ác, nhưng vẫn trọng tình nghĩa, nếu nói v, sẽ làm dao động quan hệ của họ, nếu e suy luận sai, thì quá xin lỗi anh Trác r.”
“Cho nên e muốn âm thầm điều tra điểm này?”
“Uh” Hạ Băng Khuynh khẳng định gật đầu.
Quý Tu trầm mặc 1 lúc, nói: “E 1 mình quá tốn sức, tôi cùng e điều tra điểm này.”
“Đc!” Hạ Băng Khuynh nở nụ cười.
Sau đó, Hạ Băng Khuynh thay đồ, theo Quý Tu đi ăn cơm.
Đúng h Mộ Nguyệt Sâm gọi đến, hỏi cô ăn chưa.
Hạ Băng Khuynh đáp, đã ăn xong r!
Cúp máy, cô gấp 1 miếng thịt.
Tối 8h
Mộ Nguyệt Sâm đúng h đến ks.
Hạ Băng Khuynh kéo cửa xe sau chui vào.
Quý Tu theo sau đi vào.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh như dao chém qua.
Xe dừng lại, vừa tính gọi điện cho Hạ Băng Khuynh, liền thấy cô cùng Quý Tu đang đi ra.
2 ng vừa đi vừa nói, nhìn rất mật thiết.
Xem ra, lúc nãy ăn cùng Quý Tu.
Lòng anh buồn phiền.
“Lái xe đi!” Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi đó k phản ứng, động tác đẩy anh 1 cái.
“Hạ Băng Khuynh, hình như tôi k nói, có thể tùy tiện mang theo ng khác gia nhập.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói, mắt k nhìn Quý Tu, nhưng lời là nói đến anh.
Quý Tu k nói chuyện.
Hạ Băng Khuynh có chút khó xử: “Cái gì cái gì mà gia nhập k gia nhập, nhiều ng nhiều sức!”
“V cũng fai thông qua sự đồng ý của tôi!” Giọng Mộ Nguyệt Sâm cứng rắn.
“Anh--” Hạ Băng Khuynh càng quẫn bách, “Anh đừng k biết lòng ng tốt, thầy Quý ngta vì anh mà bận cả ngày, anh fai cảm ơn!”
“Nếu bận cả ngày r, đừng bận nữa, lên lầu nghỉ thật tốt đi.” Ngữ khí Mộ Nguyệt Sâm cứng rắn.
K chút cảm kích.
“Mộ Nguyệt Sâm anh---” Hạ Băng Khuynh tức cực kỳ.
Quý Tu ở bên chặn lại:”Đc r, đừng nói nữa! Nếu tam thiếu k hoan nghiêng, v tôi đi.”
Cửa xe anh mở ra.
Hạ Băng Khuynh kéo anh lại: “Thầy k đi, tôi cũng k đi, chúng ta cùng xuống.”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn bộ dạng cô kéo Quý Tu lại, máu huyết lập tức phun trào: “K đi thì cút xuống cho tôi!”
Anh thấp giọng la, ngữ khí âm trầm đáng sợ.
Hạ Băng Khuynh bị tiếng la làm chấn động.
Ngây ng 1ph.
Hồi thần, cô cười lạnh, tự mỉa nói: “Tôi thật sự mê muội mới cảm thấy anh cần giúp đỡ, căn bản k cần giúp loại ng như anh, là chúng ta ăn no rủng mỡ, là chúng ta ép anh chấp nhận sự giúp đỡ của chúng tôi, tôi và thầy Quý Tu thật sự là mẹ nó bị bệnh r---”
Cô càng nói càng kích động.
“Băng Khuynh, đừng nói nữa” Quý Tu ở bên chặn cô lại.
- -------- ----------