Quản lý Thái nghĩ nghĩ nói: “Vụ đầu chắc đang bên khách hàng, vụ thứ 2, tôi ăn cùng bạn, họ đều có thể làm chứng cho tôi!”
Mộ Nguyệt Sâm k tiếp tục hỏi, để họ đi.
Sau đó, Trác Tùy Hàng cũng đi ra.
Cửa đóng lại.
Mộ Nguyệt Sâm xoa thái dương, liếc nhìn Hạ Băng Khuynh: “E nhìn ra gì k? E k fai cảm thấy hung thủ trong số họ s.”
Hạ Băng Khuynh đứng dậy, đi lại trong phòng mấy lượt:”Chỉ dựa vào biểu hiện lúc nãy, họ đều k fai, nhưng cũng k bày trừ việc họ giả bộ.”
“Tôi nghe s giống lời thừa v!” Mộ Nguyệt Sâm dựa lưng.
Nếu tính luôn giả bộ, v hung thủ có thể là bất cứ ai.
“Quả thật là lời thừa!” Hạ Băng Khuynh ngược lại k giận, vì anh nói sự thật.
Sau khi suy luận khả năng quản lý Thái và quản lý Tần là hung thủ, bây h lại quay lại điểm bắt đầu.
Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng khổ não của cô, vẫy tay với cô: “Đến, đến bên tôi---”
“Đến bên anh làm gì, k đi!” Hạ Băng Khuynh quyết đoán từ chối.
“Hạ Băng Khuynh tôi vốn muốn chia sẻ phát hiện của mình, k đến thì thôi!” Mộ Nguyệt Sâm bộ dạng cho cô cơ hội, k đến bản thân thiệt thòi.
Bộ dạng muốn bao nhiêu lôi kéo có bấy nhiêu.
Tên đáng chết này.
Hạ Băng Khuynh rối 1 lúc, v nhịn k đc lòng hiếu kỳ, liền xua tay:”Đc r, sợ a r”
Cô đi qa, cong lưng, khuỷu tay chống bàn:”Tôi đến r, nói đi!”
Mộ Nguyệt Sâm móc tay mấy cái: ‘Qua thêm tí”
“V đã rất gần r!” Hạ Băng Khuynh nhịn, trừng anh.
“Đối với e là gần, đối với tôi k đủ gần” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc nói, thấy cô còn mở to mắt trừng cô, anh mệt mỏi xua tay: “Thôi đi, thôi đi, k muốn nghe thì thôi.”
“Mộ Nguyệt Sâm----” Hạ Băng Khuynh thấp giọng la.
Tên này s lại v, câu dẫn sự tò mò của cô r.
“Qa đây!” Mộ Nguyệt Sâm như quân vương lại móc ngón tay với cô.
Anh nói 1 k thể là 2.
K có chỗ để xoay chuyển.
Hạ Băng Khuynh nhịn r nhịn, cuối cùng nhịn k đc nữa, lòng hiếu kỳ đã thắng, đến gần anh hơn.
Mùi thơm của cô như xuân dược rắc khắp nơi.
Cô đến gần mặt anh chỉ cách 5cm: “Đc r, có thể nói r! Anh phát hiện gì r?”
“1 thứ rất vui, đáp án cụ thể, đợi tối nay dẫn e đến 1 nơi r nói với e, nhưng đến lúc đó, tôi k nói có thể e cũng biết đó!” Mộ Nguyệt Sâm thần bí nói.
“Đi đâu?” Bây h Hạ Băng Khuynh nghiêm trọng nghi ngờ a k phát hiện gì, chỉ là cố ý nói dối, gạt cô để tối dẫn cô đi đâu đó.
Trong hoàn cảnh này, đổi lại thành bất kì ai đều k làm đc, nhưng Mộ Nguyệt Sâm k nhất định.
Anh cái gì cũng dám làm!
“Đi liền biết r, tạm thời k thể nói với em!” Mộ Nguyệt Sâm đưa tay sờ mặt nõn nà của cô, miệng khẽ cong lên.
“Mộ Nguyệt Sâm anh đừng gạt tôi!” Mắt Hạ Băng Khuynh đầy nghi ngờ.
Mộ Nguyệt Sâm thu tay lại: “Uh, nếu k tin, có thể k đc, tôi có thể đi với Tùy Hàng, k s!”
- -------- ----------