“Anh rể, e k giúp đc, là bản thân Mộ Nguyệt Sâm k phối hợp, e chỉ là đệ tử của thầy Quý, là 1 pháp y, hết cách!” Hạ Băng Khuynh đứng trc thang máy, thang đến, lại k vào.
“Cái này a biết, nhưng e là pháp y kiểm thi lần này, e rất rõ mọi chuyện. quan trọng là, bên cảnh cục có phát triển gì e có thể thám tính đc, cho nên anh mới cầu xin e!” Mộ Cẩm Đình nói rất khẩn thiết.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu, đá chân, như đang ưu tư, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Đc r, v e về liền”
Cúp máy, cô nhẹ hít 1 hơi.
Cô biết, k nên đồng ý!
Nhưng cô cũng biết, bản thân thật sự k làm đc chuyện đứng ngoài nhìn!
Quay ng, cô đi ra ngoài ks.
Bắt xe, đến Mộ gia.
2 năm k về Mộ gia, nhớ đến lần cuối gặp bão tuyết trên núi, sau khi về, đêm đó liền rời Mộ gia.
K ngờ từ lần đó về sau, k về nữa.
Xe dừng ở cửa Mộ gia, Hạ Băng Khuynh trả tiền xe r xuống.
Đang đi đến cửa sắt, trc mắt quen thuộc v, nhưng lại như rất xa lạ.
Còn đang xúc động nhớ lại, nội tâm ngược lại đặc biệt bình yên.
Bước chân qua hoa viên, đến ngoài cửa chính.
Đi vào, liền cảm nhận đc k khí căng thẳng.
“Tiểu thư Băng Khuynh---” Quản gia từ trong ra.
“Chú!” Hạ Băng Khuynh lễ phép kêu 1 tiếng.
Lí ra 2 năm k gặp nên hàn huyên 1 tí, nhưng trc mặt, đã k còn rảnh làm chuyện đó.
“Đến bên trong đi, mọi ng đang ở trong!” Quản gia cung kính đưa tay chỉ hướng.
“Dạ!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, theo ông vào.
Bên trong, m.n đều trong phòng khách, ở 1 bên, cũng có mấy ng mặc đồ tây đang bận rộn thảo luận.
Nhìn hành vi của họ, liền biết là đoàn luật sư Mộ gia.
“Băng Khuynh đến r, ngồi nhanh!” Tân Viên Thường đứng dậy, kêu Hạ Băng Khuynh qa.
Hạ Băng Khuynh đi qa, ngồi bên Tân Viên Thường.
“Mộ Nguyệt Sâm đâu?” Hạ Băng Khuynh hỏi.
“Phòng sách!” Mộ Nguyệt Bạch ở bên đáp.
“Uhm!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, k hỏi thêm.
Mộ Lưu Huyền ở bên k gấp hỏi: “Băng Khuynh, sáng nói gọi cho anh, s k gọi?”
Hạ Băng Khuynh nhịn tức: “K fai k gọi, mà k thu đc gì, sau khi luật sư đến, anh ta cũng ra ngoài, e nghĩ, gọi hay k cũng như nhau.”
Thật sự, cô bị tức r.
“Ài---., s lại gặp xui xẻo này!” Mộ Bác Minh vỗ đùi.
“Theo chứng cứ trc mắt, con cảm thấy hung thủ nhắm vào Nguyệt Sâm.” Mộ Nguyệt Bạch nói 1 câu, tuy biểu cảm vẫn nhàn nhã như cũ, nhưng có thể cảm nhận đc, tim a cũng lo lắng.
Mộ Lưu Nguyệt kinh ngạc: “Nhắm vào Nguyệt Sâm của chúng ta? V v là ý gì? Cố ý giá họa?”
“Rất có khả năng!” Mộ Nguyệt Bạch nhẹ điểm cằm.
“V thì nguy, nếu có ng cố ý giá họa, ngta nhất định sớm đã đưa bẫy cho Nguyệt Sâm sập vào.” Hạ Vân Khuynh cũng lo lắng theo, tuy bt cô k hợp với Mộ Nguyệt Sâm, nhưng cũng là ng nhà, cô thở dài, lại nói: “Bt độc mồm độc miệng, chắc là đắc tội nhiều ng.”
Mộ Cẩm Đình nhìn Hạ Băng Khuynh luôn k nói chuyện, hỏi: “Băng Khuynh, thi thể là e kiểm, tình tiết vụ án thế nào, e là ng có quyền phát ngôn nhất, nói cách nghĩ của em đi.”
- -------- ----------