Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm chạy đến cảnh sát cục.
Cục trưởng đứng trc cửa đích thân đón họ.
Vì vụ án của Mộ gia, cho nên bên trên cực kỳ coi trọng, họ có áp lực rất lớn.
Nếu phá đc án, ai cũng thả lỏng.
“Hung thủ đâu?” Hạ Băng Khuynh hỏi.
“Vị này là” Cục trưởng nhìn Mộ Nguyệt Sâm, cẩn thận hỏi.
Hạ Băng Khuynh rất ít xuất hiện ở tp S, cho nên cục trưởng căn bản k biết cô, chỉ biết Quý Tu.
“Ng của tôi” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp.
Hạ Băng Khuynh ngây ng!
Tim, k chút báo trc nhẹ bị rung động.
Ai là ng của anh?
K biết xấu hổ!
Cực kỳ k biết xấu hổ!
Cô nâng mắt, mắt nhìn anh 1 cái.
Mộ Nguyệt Sâm như cũ bình thản, mặt k có biểu hiện khác.
Cô mím môi, ép buộc bản thân bỏ qa cảm giác kì lạ kia, gật đầu với cục trưởng: “tôi trc đây phụ trách kiểm thi, hung thủ ở đâu?”
“Là lao công Mộ thị” Cục trưởng vừa đi vừa giải thích tình hình cho họ: “Chúng tôi ở camera thấy đc trc khi nạn nhân chết ông ta có vào Mộ thị, sau đó từ nhà vệ sinh đi ra, sau đó---”
Ông dẫn Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh đến phòng làm việc của mình, chỉ đồ trên bàn: “Chúng tôi tìm thấy ở nhà ông ta.”
Lượng lớn đĩa JAV, thậm chí còn có búp bê tình dục.
Hạ Băng Khuynh nhìn kĩ, ngẩng đầu hỏi: “Trừ mấy thứ này, có dẫn chứng nào k?”
“Cây bút kim đâm trên cơ thể nạn nhân, có vân tay của hắn.”
Đây là chứng cứ trực tiếp nhất.
Hạ Băng Khuynh gật đầu.
“Hắn đã khai, lập tức chuyển tới nhà tù bảo vệ, đợi tòa phán xét.” Cục trưởng thả lỏng: “Mộ tiên sinh”
“Tôi có thể gặp kẻ tình nghi k?” Hạ Băng Khuynh ngắt lời cục trưởng.
“Cái gì?” Cục trưởng ngây ng, khó xử nói:”Thẩm tra là chuyện của cảnh sát”
“Chuyện này tôi biết, nhưng lòng tôi nhiều nghi ngờ, muốn đích thân hỏi, sẽ k mang lại phiền phức cho các ông!” Hạ Băng Khuynh cười nói.
Vụ án này thủ pháp đặc biệt, cô rất muốn hiểu đc tâm lý tội phạm, đây cũng là nghiên cứu cho bài học.
“Cái này---” Cục trưởng do dự.
Anh nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.
Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nâng cằm: “Để cô ấy đi!”
Cục trưởng im lặng, gật đầu:”V mời theo tôi qa đây”
Kẻ tình nghi bị nhốt ở nhà tù cuối cùng của cảnh sát cục.
“Mở cửa” Cục trưởng nhìn cảnh sát coi cửa nói.
“Dạ!” Cảnh sát đó nhìn Hạ Băng Khuynh 1 cái, tuy lòng nghi ngờ, nhưng cục trưởng đại nhân đã ra hiệu mở cửa.
Hạ Băng Khuynh bước vào trong, tay bị Mộ Nguyệt Sâm nắm lấy, “Đó là kẻ giết ng! E k sợ s?”
Cô cứ v đi vào, k sợ s?
Nếu đối phương điên lên.
“Sẽ k s, cảm ơn quan tâm!” Hạ Băng Khuynh rút tay lại, trấn tĩnh đi vào.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, mặt đanh lại.
Mắt mang theo mấy phần lo lắng.
Nhìn cô vào nhà tù, lòng ẩn hiện lo lắng.
Nha đầu này gan thật lớn.
“Mộ tiên sinh, yên tâm, nghi phạm chúng ta xét kĩ. k có vũ khí, cũng còng tay r.”
“Tôi k có gì k yên tâm” Mộ Nguyệt Sâm lạnh nhìn bóng lưng thon gầy, mày nhíu càng chặt.
“Dạ dạ” Cục trưởng cười trừ.
K gì k yên tâm?
Bây h cả ng cứng nhắc, lại là ai?
Ngoài cửa, Quý Tu đi vào, cục trưởng chào hỏi, nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “ Băng Khuynh đâu?”
“Bên trong tra hỏi, còn có nghi ngờ” Mộ Nguyệt Sâm nói, cong miệng cười lạnh: “Thầy Qúy, cô ấy thường xuyên làm chuyện nguy hiểm này, anh là thầy mà k quản s?”
- -------- ----------