Rất lâu, Mộ Nguyệt Sâm quay đầu lại, ánh mắt k kiêng kị sâu thẳm nhìn mặt Ôn Tử Tích, lạnh lùng mở miệng: “Có fai chỗ nào cũng đi cùng tôi”
“Đương nhiên! Dù là địa ngục cũng cùng anh!” Ôn Tử Tích kiên định nói.
“Đc! V cùng tôi đến địa ngục 1 chuyến!”
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu, quyết đoán nổ máy, đạp ga đến cùng, tiếng động cơ kêu lên.
Như tiếng dã thú đang gầm.
Từ căn hộ ra ngoài, chân anh đạp ga, xe ngày càng nhanh.
Xe như con rắn nước linh hoạt bò đi.
Mấy lần, cách xe phía trc chỉ mấy cm.
Đây hoàn toàn là tìm cái chết.
“Nguyệt Sâm lái lái chậm tí, như v rất nguy hiểm---” Ôn Tử Tích nắm chặt dây an toàn, trc mắt sắp đụng fai xe đằng trc r, dọa đến nhắm mắt lại: “A---”
Tiếng kêu khủng hoảng.
Mộ Nguyệt Sâm ma vương mất đi lí trí, k quan tâm nữ nhân ở bên kêu thét hoảng sợ, bắt đầu loạn ngôn: “Tôi muốn xe, cho tôi xuống---”
“Két---”
Mộ Nguyệt Sâm xoay vô lăng, mở vào 1 nhánh đường khác.
Ôn Tử Tích bị dọa k thôi.
Khoảnh khắc lúc nãy, cô thật sự cảm nhận đc mình sẽ chết trên đường.
“K fai nói cùng tôi đi địa ngục 1 chuyến s, địa ngục còn chưa đến, đã muốn xuống xe” Mộ Nguyệt Sâm ở bên từ tốn lạnh lùng nói.
“Tôi--” Ôn Tử Tích k nói nên lời.
Cô k muốn chết!
“Đi xuống!”
Giọng a lanh lùng, mang theo hàn ý u ám.
“K fai, Nguyệt Sâm e---” Ôn Tử Tích muốn giải thích.
“Tôi nói đi xuống, cút xuống!”
Mộ Nguyệt Sâm dựa ghế, nhắm mắt, miệng vô tình nói.
Ôn Tử Tích k cam tâm, cô vẫn k chịu xuống, cô rất k dễ mới ngồi vị trí bên cạnh anh, cô tuyệt đối k buông.
“Đừng để tôi nói lần 3!” Mộ Nguyệt Sâm nghiến răng nói ra, nguy hiểm thấu xương.
Như nếu ai đối nghịch, anh sẽ khiến ng đó chết.
Tim Ôn Tử Tích run rẩy.
Cuối cùng, cô k chịu đc áp lực, mở cửa xuống xe.
Trong xe im lặng.
Mộ Nguyệt Sâm mở mắt, nhìn về trc, trong mơ hồ, cô thấy mặt cô, cô cười với anh, cười đến xinh đẹp, sống động.
Ảo giác biến mất trong khoảnh khắc anh muốn chạm vào.
Thì ra ảo mộng có sâu cũng k thắng nổi sự thật nhất thời.
Hôm sau.
Hạ Băng Khuynh cầm hành lý, mang theo đồ mới của chị và anh rể, chuẩn bị rời đi.
Chị và anh rể còn có Tiêu Nhân tiễn cô.
Tiêu Nhân đứng ở bên xụ mặt.
“2 ng s có thể bỏ lại tớ qa thế giới 2 ng, tôi hận các ng” Cô cực kỳ k vui, mà thật sự k vui.
“Đừng v mà, lúc về bọn tớ đến tìm cậu chơi, cậu cũng có thể đến tìm chúng tớ mà” Hạ Băng Khuynh an ủi cô.
“Nhưng tớ muốn đi cùng 2 ng” Tiêu Nhân bĩu môi.
Quý Tu đáp cô: “K thể, học hành thật tốt, nếu thành tích tốt, tôi có thể suy nghĩ mỗi cn về 1 chuyến!”
“Thật k?” Tiêu Nhân mắt sáng lên.
Thật ra cô hỏi r, chỉ có thể mang 1 ng đi.
Băng Khuynh bây h gấp đến thành phố mới trị thương, là bạn tốt, cô sẽ k giành với cô.
Cô cần 1 lời hứa của Quý Tu.
- -------- ----------