Hạ Băng Khuynh dừng bước, đứng tại chỗ, tay chậm chạp ấn lên bụng mình.
Hít sâu, đợi cơn đau qa đi, mới đứng thẳng, đi ra ngoài.
K muốn nghĩ nữa.
K thể nghĩ nữa.
K nghĩ, thì sẽ k có chuyện gì.
Cô k ngừng nói với bản thân, nhưng nhịn k đc, mắt liền chua xót.
Tim, cũng k nặng k nhẹ bị véo 1 cái.
Khó chịu.
“Bạn học Hạ” Giáo sư đột nhiên ngẩng đầu, tìm ng.
“Ông tìm Hạ Băng Khuynh? K fai vừa đi s?” Lão bà đang đánh thái cực ở bên nói.
“Đi r?” Giáo sư lại nhìn tờ báo 1 cái.
“Lão đầu, trc đây ông k thích mấy cái tin giải trí này, s hôm nay nhìn đến 2 lần?”
“Đến đến đến, xem giúp tôi, hình này fai ghép k?” Giáo sư vẫy tay.
“Ông chuyên về mảng này, s lại hỏi tôi? Ông tự xem có fai ghép k?”
“Tôi thấy giống, nhưng kĩ thuật, khá cao minh đó.” Giáo sư dùng kính phóng đại, hứng thú nghiên cứu.
Hạ Băng Khuynh 1 đường đến cửa hàng tiện lợi, lấy phần ăn nhanh, sau đó mua hết những thứ cần mua.
Sau đó ngồi lên bàn, từ từ ăn đồ của mình.
Món nhàn nhạt k gì lạ, nhưng, cô lại ăn rất nghiêm túc, rất cố gắng nhai r nuốt.
Dù cho, ăn k vô.
Dù cho, k cảm nhận đc vị gì.
Đó là sương mù s?
Nhất định fai r.
Cơm hộp trưa nay nóng v, s có thể là nước mắt đc?
Cô thề qua, k khóc nữa.
Vì nước mắt, đã khóc hết trong khoảng thời gian sau sảy thai.
K có nước mắt để khóc, có lẽ, cũng là 1 may mắn.
Từng hạt từng hạt ăn hết, sau đó đứng dậy, thu dọn đồ, đem 1 bịch nặng trĩu về.
Ng bên đường giúp đỡ, là những sinh viên khác của con phố nhỏ này, là nam sinh thiên về thẻ dục.
Cậu sống dưới lầu của Quý Tu, gặp Hạ Băng Khuynh nhiều lần, mỗi lần đều giới thiệu tên mình với cô.
Nhưng mỗi lần cô đều quên.
K nhớ đc tên ng khác, càng k nhớ đc khuôn mặt thanh xuân tràn trề đó.
“Tôi cầm giúp cho” Đối phương rất hữu lực đưa tay.
“K, k cần đâu” Hạ Băng Khuynh lùi 1 bước, kéo dãn khoảng cách.
Nguy hiểm khác giới.
Duy trì khoảng cách, an toàn vẫn hơn.
Sau khi trải qua tình yêu, nhìn vào ngọn lửa trong amwst đối phương hiểu đc đó là ý gì.
Chỉ là, ngọn lửa đó, đời này, cô k có nữa.
Đồ có nặng hơn, cũng k tự cầm, như là sau này đường có khó đi, cũng fai tự đi.
1 mình đi.
Cô độc, ngược lại sẽ k còn đáng sợ nữa.
K cần nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của đối phương, cô bước nhanh hơn.
Nhưng lúc vừa về đến, vẫn bị chặn lại….
Cầu thang bị 1 đám ng vây lấy, mấy chiếc xe sang đẳng cấp dừng lại.
Có vài đám đang thì thầm ở bên, nói hnay có ng đến gặp thầy.
Xem bộ dạng, hs này k ngi ngờ là thành công r.
Hạ Băng Khuynh khó khăn xuyên dó đám ng, chuẩn bị lên lầu, cửa xe đã bị mở ra---
Chỉ nhìn 1 cái, máu huyết toàn thân, đều ngưng đọng---
Ng đến k fai ai khác, mà là Mộ Nguyệt Sâm.
Còn có Ôn Tử Tích kế bên anh.
- -------- ----------