Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh k nói 2 lời đến căn hộ của Quý Tu.
“Đến r” Quý Tu mở cửa cho họ:”Vào trong ngồi”
“Băng Khuynh đâu?” Hạ Vân Khuynh k kiên nhẫn, nhìn 4 phía tìm.
“Phòng ngủ”
“Phòng ngủ?” Hạ Vân Khuynh nâng cao giọng, đối mắt với Mộ Cẩm Đình.
Nha đầu này, quá k đc r!
Chạy đến phòng ngủ nhà ngta làm gì?
“Cái này nếu Nguyệt Sâm biết” Hạ Vân Khuynh lẩm bẩm đi đến phòng ngủ.
Quý Tu kéo cô lại: “Tam thiếu sẽ k biết. Mà bây h dù biết, chắc cũng k để ý.”
Hạ Vân Khuynh ngây ng: “Ý a là gì?”
Mộ Cẩm Đình cũng k hiểu: “S k để ý? Nguyệt Sâm quan tâm nhất là”
Quý Tu thấp giọng nói: “Băng Khuynh sảy thai r”
Hạ Vân Khuynh tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói gì?”
Sắc mặt Mộ Cẩm Đình k dám tin “S có thể?”
Sảy thai?
K fai chuyện đùa?
Hạ Băng Khuynh lun ở bên Mộ Nguyệt Sâm, k ai có thể làm hại nó mà?
Với lại mấy ngày nay bác sĩ Cố có đến kiểm tra, tất cả rõ ràng đều bình thường!
Quý Tu nhẹ thở dài: “Là thật, hnay đến bệnh viện đón cô ấy. Cô ấy và tam thiếu chắc chia tay r.”
Sắc mặt Hạ Vân Khuynh trắng bệch: “Tại s k gọi tôi? K lẽ nha đầu k cẩn thận làm sảy thai, k dám nói tôi? Tôi đi tìm nó!”
Cô k dám tin vào sự thật, gấp gáp muốn đc xác minh, khí thế hừng hực đi về phòng ngủ.
Mộ Cẩm Đình muốn kéo cô lại.
Cửa phòng ngủ bị mở: “Băng Khuynh!”
Hạ Vân Khuynh đi vào, giọng cao lên nửa phần, lập tức ngưng lại.
Khắc này, nghi ngờ, trách cứ trong tim cô đều biến mất.
Vì cô thấy e gái mình ngồi bên giường, cô thể tiều tụy đến như lúc nào cũng bị gió thổi bay, đến bình bóng, cũng mang theo sự tuyệt vọng cô lạnh.
Hạ Băng Khuynh như v, là chưa từng thấy 20 mấy năm nay.
Thậm chí khiến ng khác nghi ngờ, cô có đang hô hấp k.
Nước mắt trào ra, Hạ Vân Khuynh chậm đi qua, đứng bên cô: “Băng Khuynh”
Cô kêu rất nhỏ, sợ dọa đến e.
Hạ Băng Khuynh nghe tiếng, tay run lên, quay đầu, nhìn Hạ Vân Khuynh.
“Chị đến r”
Giọng cô, khàn đặc k chịu nổi.
Khiến tim ng khác tan nát.
Hạ Vân Khuynh ôm lấy cô: “Băng Khuynh s thế, có chuyện gì, s ốm thành v”
Mới thời gian mấy ngày?
Cô vốn là đứa e gái hoạt bát đáng yêu, lại thành ra như v!
Ốm đến xương cũng đâm vào tay.
Mộ Cẩm Đình nhìn đến chua xót, lên trc khuyên vài câu, nhưng Quý Tu kéo anh ra phòng: “Trc để chị e họ nói chuyện”
Dù s cũng là ng thân, nói k chừng có tác dụng an ủi với Hạ Băng Khuynh.
Mộ Cẩm Đình nặng nề than: “Nguyệt Sâm biết chuyện này? Nó đi đâu r?”
“Biết, nhưng, cũng k có khác biệt”
Mộ Cẩm Đình ngây ng rất lâu: “Thật sự chia tay?”
“Chắc k sai”
“Tên chết tieesrt này! Tôi lập tức tìm nó!” Mộ Cẩm Đình tức đến xanh mặt.
Chuyện này bị tổn thương nhiều nhất căn bản là nữ giới, em trai mình làm ra chuyện này, nói gì cũng fai nói rõ!”
- -------- ----------