Hạ Băng Khuynh k muốn hỏi, k muốn nghe, chỉ muốn đi.
Miya dùng sắc mặt đắc ý và mê hoặc nói: “Trên phần eo của a 3 có 1 nốt rùi, rất nhỏ rất nhỏ, k nhìn kĩ, sẽ k phát hiên. Còn có, lúc **, thích dùng tay phải, nhẹ xoa tai của tôi, cô biết, biểu cảm của anh ta rất lạnh, nhưng trên giường như là sói hoang “
Lòng Hạ Băng Khuynh cảm thấy lạnh chưa từng có, cứ thế từ trong tim lan tràn ra từng tế bào của cơ thể.
Máu huyết, như đóng băng k lưu chuyển đc.
Cô cố gắng bình tĩnh: “Chuyện quả thật rất hay! Tôi cần fai khen tưởng cho kịch bản của cô, nhưng, tôi nửa chữ cũng k tin!”
“Tin hay k, tùy cô! Cô k fai ghi âm r s? Có thể hỏi Mộ Nguyệt Sâm. Tôi rất kì vọng lúc anh ta nghe, sẽ biểu cảm ntn! Tạm biệt!” Miya cười haha, đứng dậy, nhưng qua bên Quý Tu và Tiêu Nhân, đề cao giọng nói: “Các ng có thể đến ngồi với cô ta r!”
Cô rời đi.
Tiêu Nhân dùng tốc độ tên bắn xông qua, đỡ cơ thể muốn ngã của cô lại, “ Băng Khuynh! Nữ nhân chết tiết đó nói gì với cậu?”
Hạ Băng Khuynh dựa ghế, mắt ngây ra nhìn ghi âm trc mặt.
“Băng Khuynh? Nói gì đi!” Tiêu Nhân gấp gáp, tính lắc cô.
“Đừng động bậy! Đưa về xe trc!” Quý Tu dứt khoát: “Đừng lắc bậy!”
“Đc!”
2 ng hợp lực đưa Hạ Băng Khuynh về xe, Quý Tu nổ máy, Tiêu Nhân ngồi sau cùng cô.
“Trời ơi, tay cậu lạnh quá!” Tiêu Nhân la lên, liều mạng để tay Hạ Băng Khuynh vào tay mình chà sát cho ấm: “Băng Khuynh, cậu nói 1 câu với tớ đi!”
Tiêu Nhân chà sát rất dùng lực, k ngừng làm ấm tay Hạ Băng Khuynh, nhưng, cô vẫn như k có cảm giác v.
Chỉ im lặng ngồi đó, im lặng nhìn ngoài cửa, im lặng, hô hấp.
“Rốt cuộc cô ta nói gì? Nói tớ nghe! Nói đi!” Tiêu Nhân gấp k thôi” Nếu có chuyện, có tớ và Quý Tu! Chúng ta cùng nghĩ cách! Ngàn vạn lần đừng giấu trong lofng1”
Tay, bị Tiêu Nhân chà đến đỏ.
Nhưng Hạ Băng Khuynh vẫn k phản ứng.
Não, đều là lời Miya nói lúc nãy.
Bá đạo đoạt lấy
Đây k fai thế mạnh của Mộ Nguyệt Sâm s?
Anh đối với cô, hình như, cũng như v
Mộ Nguyệt Bạch
Hận anh v
Tiêu Nhân muốn khóc r: “Thầy Quý, làm s đây?”
Cô thà rằng Hạ Băng Khuynh la hét lên, hoặc là khóc lớn 1 trận! Cũng tốt hơn k nói gì!
Thậm chí đến tướng ngồi, cũng k hề thay đổi!
Như là trừ hô hấp r, cô k khác gì tử thi!
Quen Hạ Băng Khuynh nhiều năm v, đây là lần đầu Tiêu Nhân thấy cô như v, điều này khiến cô sợ hãi!
Quý Tu thấy giọng Tiêu Nhân như sắp khóc, nhìn họ qua kính chiếu hậu: “Về căn hộ trc, r nói.”
Trên đường, dường như k có tiếng động, hoặc là bất kì chuyện gì, cũng k đánh động đc Hạ Băng Khuynh.
Cả thế giới, như bị hủy hoại tan nát.
“Làm s đây? Cậu ấy như v e rất sợ” Tiêu Nhân gấp đến quay vòng vòng, ấn thang máy.
“2 ng về đi” Hạ Băng Khuynh đột nhiên lên tiếng, giọng như gió nhe bay qua.
Tiêu Nhân ngây ng: “Băng Khuynh, k s chứ?”
“Về đi thôi” Thang máy đến, Hạ Băng Khuynh bước vào.
Tiêu Nhân muốn vào, bị Quý Tu kéo lại.
Cửa, dần đóng lại, thang máy k ngừng lên cao.
Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, bất động.
Thậm chí đến mắt, cũng k chớp.
Như bức tượng đứng trc tầng lầu của mình, sau đó, rời thang máy.