Hạ Băng Khuynh cạn lời nhìn Tiêu Nhân chìm vào thế giới của mình, âm thầm ăn hết bánh bao trong tay.
2 ng xuống lầu, lái xe rời đi.
Trên đường, Mộ Nguyệt Sâm gọi điện qua: “Đang ở đâu?”
“Có thể ở đây, ở nhà đó!”
“Lát a về” Anh ôn nhu nói: “Hqa thấy e k ăn gì, hnay đưa e đi ăn ngon, đc k?”
Nha đầu có đồ ăn nhất định hưng phấn, anh biết rõ đặc tính này.
Nhưng k ngờ Hạ Băng Khuynh lại uhm 1 tiếng, liền cúp máy.
Nắm chặt đth ngồi tại chỗ, buồn bã, nhìn đèn xanh đèn đỏ trc mắt k nói chuyện.
“S thế?” Tiêu Nhân phát giác cô bất thường:”Tam thiếu gọi?”
“Uhm”
“Chỉ nói 2 câu liền cúp?”
“K biết nói gì” Hạ Băng Khuynh phiền não nắm tóc mình.
Từ sau khi nhận đc đth của Miya, lúc đối diện với a, sẽ k tự nhiên.
Lời trc đây chưa nói xong, bây h, k biết nói thế nào.
Miya nói câu chuyện gì đó.
Câu chuyện đẹp mà buồn s?
Phụ nữ luôn k thiếu trí tưởng tượng, từ qa đến nay, cô đã soạn ra rất nhiều phiên bản khác nhau.
Phiên bản rất nhiều, nhưng dù cái này, chỉ cần lq đến Mộ Nguyệt Sâm, cô đều k thể bình tĩnh đc.
Ng phụ nữ này có quan hệ gì với anh?
Vấn đề này, làm phiền cô 24h, cô cảm thấy mình muốn nổ tung.
“Đến r” Tiêu Nhân dừng xe ở bãi đỗ: “Xuống thôi”
Hạ Băng Khuynh xuống xe, Tiêu Nhân đi kế bên, cảng thẳng nhìn những ng đi bên cạnh.
Bộ dạng lúc nào cũng có thể bay qa đỡ đạn cho Hạ Băng Khuynh, hiến chết mà về.
“Cậu s căng thẳng v?” Hạ Băng Khuynh k biết nên khóc hay cười.
“Nam nhân của tớ ở trên lầu đấu tranh cho cậu, tớ ở bên bảo vệ, thế nào, cảm kích k?” Tiêu Nhân thấy cả cả đường k cười, cố ý tạo không khí sinh động: “Giống vợ chồng mật thám k? Vừa nghĩ đến tớ và Tu Tu của tớ đồng tâm hiệp lực, tớ liền nghĩ đến câu này”
“Câu gì?”
“Phu phụ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim*”
*ý là đoàn kết, gắn bó với nhau thì chuyện gì cũng có thể làm đc, k sợ gì cả
“” Hạ Băng Khuynh im lặng: “Sau này hôn lễ của cậu và thầy Quý, tớ nhất định đưa lì xì to nhất*”
*ý là tiền đậm nhất =))
“Thật k?” Tiêu Nhân mắt sáng lên: “V cần có thể cung cấp trc k?”
“K thể”
2 ng vừa đi vừa nói đến cafe lầu 2, bên trong quả thật như Tiêu Nhân nói, đã bị Quý Tu bao r.
Anh chọn ví trí gần cửa sổ thoáng gió, để Hạ Băng Khuynh ngồi đàng hoàng xong, mới mang Tiêu Nhân đi đến sau bình phong phía xa, âm thầm quan sát động tĩnh.
“Tu Tu” Tiêu Nhân lấy đth r, muốn chụp hình với anh: “Đây là lần đầu của chúng ta! Rất hưng phấn!”
“” Quý Tu bị chữ lần đầu làm mặt đỏ lại, nhưng lại k thể phản bác cô trong tình cảnh căng thẳng này.
Nhẹ ho 1 cái: “Ngồi đàng hoàng”
“uhm uhm---” Tiêu Nhân áp thấp giọng, nhìn ra cửa.
Hnay mưa triền miên, ngoài tiệm cũng k nhiều ng đi lại.
Hạ Băng Khuynh ngồi bên cửa ssoor, nhìn chằm chằm cửa---
Từng giây phút trôi qua, sau đó 1 tiếng vang lên, đúng 9h.