“Chị Viên thật là ng tốt!” Hạ Băng Khuynh nịnh nọt.
“Haha---” Khương Viên tâm trạng tốt lên: “Quan trọng là giải quyết vấn đề, chị Viên k fai ng nhỏ mọn, chỉ cần bạn e trả ví và đth là đc, túi tặng cô ấy.”
Hạ Băng Khuynh cười theo:”Haha---, cậu ấy nhất định vui chết mất! E đi bắt cậu ấy ra.”
“Đi đi, từ từ nói!” Khương Viên cổ vũ nhìn cô 1 cái.
Hạ Băng Khuynh vào nhà vệ sinh nữ, k đi tìm Tiêu Nhân trc, mà kt từng căn xác định k ng, mới đi đến bên cửa đang khóa, gõ 2 cái: “Là tớ!”
“Băng Khuynh---” Bên trong truyền đến tiếng kinh ngạc.
Cửa mở, bên trong đưa ra 1 cánh tay kéo Hạ Băng Khuynh vào.
Cửa nhanh chóng đóng lại.
“Tiểu thư cậu là trò gì?” Hạ Băng Khuynh áp thấp giọng hỏi.
“Suỵt---” Tiêu Nhân làm động tác im lặng với Hạ Băng Khuynh, lén lút để tai áp vào cửa.
Hạ Băng Khuynh thấy tay cô cầm đth, cái túi đen để trên bồn cầu, chắc là của Khương Viên.
“Cậu đừng suỵt nữa, bên ngoài tớ coi r, k có ng!” Hạ Băng Khuynh ở bên tai cô nói.
Tiêu Nhân quay ng qua: “S cậu biết tớ ở đây? Tu Tu gọi cho cậu?”
Mắt Hạ Băng Khuynh mở to: “Đừng nói tớ biết, cậu kêu thầy Quý cũng kêu đến?”
“Đúng v, tớ kêu r, cũng k thể bắt tớ cứ ở nhà vệ sinh mãi đc. Nhanh nói, fai anh ấy kêu k?”
“K fai, là Khương Viên gọi cho tớ!”
“Là chị ấy kêu cậu đến à!”
Hạ Băng Khuynh chỉ túi trên bồn cầu: “Tớ muốn biết, tại s trộm túi?”
Tiêu Nhân quay cổ cô lại: “Thật sự có thai 1 lần ngu 3 năm, trc tiên, đth ở trong túi. Thứ 2, nếu trộm đth k, họ sẽ đoán đc mục đích của chúng ta. Cả túi đều lấy, họ mới k phát hiện.”
Hạ Băng Khuynh nghĩ: “Có đạo lý! K ngờ cậu chu đáo v!”
“Lần đầu tiên nghe cậu khen tớ, quá cảm động r!” Tiêu Nhân hưng phấn hôn lên mặt cô 1 cái.
“Đc r, nói chủ đề chính, có download đc k?” Hạ Băng Khuynh nhfin đth trong tay cô.
Tiêu Nhân thất vọng lắc đầu: “K có, đth có mật khẩu, tớ thử nãy h, k mở đc!”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi, lòng cũng thất vọng: “V cũng hết cách, fai nhanh trả túi cho ngta, Mộ Nguyệt Sâm cũng ở ngoài, anh ta đã nghi ngờ r.”
“Hay là chúng ta thử lại”
“Quên đi, mật khẩu nhiều v, chúng ta đoán k ra, k thể kéo dài thời gian nữa.”
Hạ Băng Khuynh lấy đth trong tay Tiêu Nhân, để vào túi: “Ra ngoài thôi, đợi lát cậu đừng nói gì, tớ sẽ nói.”
Tiêu Nhân thở dài: “Đc r, kế gián điệp, hoàn toàn thất bại!”
Hạ Băng Khuynh mở cửa, kéo Tiêu Nhân ra khỏi nhà vệ sinh.
Mộ Nguyệt Sâm và Khương Viên đứng ở ngoài.
“Chị Viên, túi của chị, hoàn toàn k thiếu!” Hạ Băng Khuynh đưa túi qua.
Bên kia hành lang, Quý Tu mặc áo ngoài màu xanh nhạt, choàng khăn màu gạo bước lớn đi đến bên họ.
Khương Viên vừa cười híp mắt nhận túi, mắt đẹp liếc 1 cái, thấy ng đằng sau đến, mắt phóng to, tình thế gấp gáp, lấy túi trên tay che mặt