Ng phụ nữ khác!
Lòng Hạ Băng Khuynh buồn bã, cô thở dài, lòng rối loạn.
Tiêu Nhân thấy cô v, k nỡ công kích cô, nhưng k nói, nói k chừng sau này bị công kích lớn hơn.
Cô vỗ tay cô: “Cậu fai có tâm lí chuẩn bị, k cần biết tam thiếu có quan hệ gì với nữ nhân đó, cậu cũng fai nhịn. Trc mắt, cậu có con, tam thiếu tuyệt đối là của cậu. Nhưng cậu đừng quá cứng đầu, với ngoại hình của tam thiếu, từng có phụ nữ là chuyện thường. Cậu đừng quan tâm quá khứ---”
“Tiêu Nhân, xin cậu đừng nói nữa!” Hạ Băng Khuynh bịt tai lại.
Cô k rộng lượng v.
Dù là đã từng, dù là chia tay r, cô vẫn như bị mắc xương ở cổ họng.
Tiêu Nhân thay cô đau lòng, lấy đũa ăn, tạm thời k làm phiền cô, để cô tự bình tĩnh.
Hạ Băng Khuynh điều chỉnh lại suy nghĩ rối loạn trong đầu, bình tĩnh lại, cô để tay xuống, ngẩng đầu, mắt kiên định nói với Tiêu Nhân:”Cậu nhất định fai giúp tớ tìm ra cô gái đó!”
“Nhất định giúp cậu! Đến lúc đó, cùng cậu gặp cô gái đó!” Tiêu Nhân rất nghĩa khí vỗ ngực.
“Bây h manh mối duy nhất là đth của Khương Viên, tớ muốn cậu giúp tớ trộm tin tức trong đth chị ấy, chị ấy có 1 trung tâm thương mại, bình thường cũng ở đó.”
“Đây là trộm tình báo! K vấn đề, lần trc sinh nhật có gặp qua, tớ có thể giả bộ mua đồ, sau đó đi tìm chị ấy, giao cho tớ đi!”
“Nhờ cậu!” Hạ Băng Khuynh cảm kích ôm cô 1 cái, lúc quan trọng, vẫn là bạn bè đáng tin.
Tiêu Nhân vỗ vai co: “Cậu đợi tin tốt của tớ!”
Cơm xong, Tiêu Nhân ngồi 1 lúc r đến trg.
Hạ Băng Khuynh tiễn cô đến thang máy, bây h cô k thể ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm, đến Tiêu Nhân cũng liên lụy.
Bây h, chỉ nhờ vào cô thôi.
Chiều.
Ngồi trc tv, cô k hề có tâm xem, lấy sách, hoàn toàn là trang trí.
Bị Tiêu Nhân phân tích 1 lúc, hồn phách cô như mất đi nửa.
Ng phụ nữ Mộ Nguyệt Sâm giấu trong tim.
K để bị thám tính, cẩn thận che giấu, đến cô cũng k nói.
Cô có thật sự hiểu anh, hiểu quá khứ của anh?
Cô thậm chí cảm thấy đối với mối tình này quá thô lỗ r.
Cứ ngây ng như vẫn ngồi đến 3h, thang máy “Ding---” 1 tiếng, tâm tư đi chơi của Hạ Băng Khuynh quay lại.
Lật 1 trang sách, giả bộ như đang đọc.
Mộ Nguyệt Sâm đi vào.
Để chìa khóa lên bàn, cởi áo ngoài xanh đậm, bên trong là đồ tây màu xanh nhạt, đặc biệt cao quý trầm ổn.
Trong lúc cởi đồ, mắt anh luôn chú tâm đến cô gái ngồi trên sofa.
Từ lúc anh vào đến h, cô k chút phản ứng.
“Nha đầu?” Mộ Nguyệt Sâm kêu cô 1 tiếng, nghiêng đầu nhìn cô.
“Uh, về r à!” Hạ Băng Khuynh bình thản đáp 1 tiếng, nhìn sách nghiêm túc đọc, k có thời gian ngẩng đầu.
Phản ứng của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ, cởi nút đồ tây, nới lỏng cổ áo, ngồi bên cạnh cô.
Anh nghiêng đầu, mắt sắc bén chú ý đến mặt nhỏ của cô: “E s v?”
“Đang xem sác!” Hạ Băng Khuynh mặt k biểu cảm, ngữ khí bình thản.
Chỉ là k nhìn mặt anh.
Mộ Nguyệt Sâm dịch vào 1 chút, tay sờ eo cô: “Sách gì hay v, đến chồng cũng k quan tâm?”
- -------- ----------