“Đừng coi thường trực giác, trực giác của anh đối với nữ nhân luôn chính xác. Nếu là phụ nữ anh quen, anh chỉ cần nhìn bóng là đoán đc ai, dù đoán k ra, cũng có cảm giác quen thuộc, anh và Tử Tích là bạn lâu năm, nếu phụ nữ này là cô ấy, anh k thể k có chút cảm giác thân quen.”
“V thì cô ấy k thể mua chuộc hung thủ, nữ nhân này k thể là cô ta phái đến?”
“Lời này nói k công bằng, v cũng có thể là e phái đi.”
“Cố Quân Thụy!”
Khương Viên thật sự tức r, ly nước nặng nề để xuống bàn.
Cố Quân Thụy xua tay: “Ok, đừng giận, anh chỉ nói sự thật, anh biết e luôn k thích Tử Tishc, nhưng trc khi có đáp án, anh hi vọng mọi ng đừng tùy tiện chỉ định ai.”
“Nói sự thật đúng k, đc, hôm nay tôi nói rõ với anh” Khương Viên khoanh 2 tay, lộ tư thế tấn công: “Băng Khuynh bị hại là sau khi Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích chia tay, bỏ qa hết tư tình, anh nói ai có khả năng lớn nhất?”
Cố Quân Thụy hít 1 hơi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi: “Quên đi, coi như anh chưa nói.”
“A sớm nên im miệng!”
Hạ Băng Khuynh thấy họ tranh cãi, khuyên: “2 ng đừng cãi nữa. 2 ng đều có lí, e quả thật nghi ngờ Ôn Tử Tích, vì e k có đối tượng khác. Nhưng anh Cố nói cũng có lí, tùy tiện nói ai là hung thủ, là đoán đại, k công bằng với cô ấy.”
“Em gái, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ e, k để em gặp nguy hiểm.” Cố Quân Thụy an ủi cô.
Khương Viên nhe răng múa vuốt: “Chỉ bằng não của anh, quên đi, vẫn là tôi bảo vệ đáng tin hơn.”
“Đừng công kích cá nhân đc k---” Cố Quân Thụy bất lực.
“Đầu heo!” Khương Viên mới k quan tâm tâm tình của anh.
Mộ Nguyệt Sâm đứng lên khỏi sofa.
Rất đột nhiên!
Anh k nói 1 lời bước vào thư phòng.
Hạ Băng Khuynh nhìn thấy kì lạ: “Mộ Nguyệt Sâm, anh vào trong làm gì?”
Mộ Nguyệt Sâm k đáp cô, cũng k dừng bước, như k nghe gì.
“Nguyệt Sâm bị s v?” Cơ thể Cố Quân Thụy xoay qua theo.
Khương Viên nghĩ: “Có khi nào, anh ta đã nhận ra cô gái đó là ai?”
Lời cô vừa nói, khiến Hạ Băng Khuynh và Cố Quân Thụy bất giác căng thẳng.
“K thể nào, k lí nào phụ nữ cậu ấy biết, a k biết!” Cố Quân Thụy lấy đth trên bàn lên, nhìn kĩ.
Khương Viên suy nghĩ, đột nhiên, cô như bị sét đánh, mắt mở to, sắc mặt ngưng trọng, miệng k tự chủ thì thầm: “K lẽ là cô ấy---”
Hạ Băng Khuynh nghe Khương Viên như đang nói gì: “Chị Viên, chị nói gì?”
Khương Viên hồi thần: “Hả, k gì”
Cô đứng dậy khỏi sofa, giật đth từ tay Cố Quân Thụy bỏ vào túi, nói với Hạ Băng Khuynh: “Chị đi trc!”
“Uhm, đc, tạm biệt!” Hạ Băng Khuynh có chút ngây ng.
S nói đi là đi.
Khương Viên lấy túi đi ra ngoài.
Bước chân rất gấp.
Hạ Băng Khuynh nhìn hình bóng của Khương Viên, nhíu mày.
Chị ấy và Mộ Nguyệt Sâm có phản ứng giống nhau.
Cảm giác này như là, họ đã thám tính đc quái thú sâu trong rừng dâu, mà cô vẫn mơ hồ, k biết gì.
“Anh Cố, anh ngồi đi, e vào trong tí!” Hạ Băng Khuynh đứng dậy kiếm Mộ Nguyệt Sâm.
Cửa phòng khẽ đóng, cô vào, thấy Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên ghế gọi điện cho ai đó, nói tiếng anh.
Thấy cô vào, kết thúc cuộc gọi.
- -------- ----------