Hạ Băng Khuynh chút nữa cười ra tiếng.
Cô đoán, thầy Quý bây h nhất định cực kỳ muốn trốn.
Nếu nữ háo sắc “k cẩn thận” té xuống, với tính bảo thủ của anh sẽ k làm gì, quan trọng là, nữ háo sắc có làm bậy k, đến lúc đó, hiện trường sẽ loạn hết lên.
“Bịch--” 1 cái, Mộ Nguyệt Sâm gõ nhẹ lên đầu cô 1 cái, áp giọng uy hiếp: “K đc nhìn nam nhân khác!”
“E nào có!” Hạ Băng Khuynh nhỏ tiếng nói.
Nam nhân ghen như trẻ con, k có đạo lý để nói.
Mộ Nguyệt Sâm cởi áo ngoài cho cô, nắm tay cô, ấn xuống giường, đắp chăn: “Nhắm mắt, ngủ!”
“Anh cũng đi ngủ đi” Hạ Băng Khuynh chỉ thảm dưới đất.
“K cần quan tâm anh, tự ngủ ngoan đi!” Mộ Nguyệt Sâm xoa trán cô, lùi về sau, dựa đầu giường.
Tay anh để trên đỉnh dầu, lòng bàn tay bên đầu cô, như tư thế bảo vệ.
Hạ Băng Khuynh nhắm mắt, cô vốn muốn hỏi Mộ Nguyệt Sâm trong nước có gì, nhưng Tiêu Nhân và thầy Quý đều ngủ r, cô cũng k tiện mở miệng.
Phòng liền yên tĩnh.
Hạ Băng Khuynh k thể ngủ đi.
Qua 1 tiếng, ngẩng đầu, anh vẫn ở đó, nhắm mắt, như đang ngủ, nhưng môi anh vẫn mím chặt, cô biết anh chỉ dưỡng thần, lúc thật sự ngủ, biểu cảm ôn nhu hơn nhiều.
Quay đầu, nghiêng ng, cô nhìn lòng bàn tay trc mắt, thon dài rộng lớn, đầu sức mạnh, mũi chà sát qua, ngửi mùi hương trên ngón tay anh, mùi hương khiến tim cô cảm thấy yên lòng, rất chân thật, có cảm giác vui vẻ k thể nói đc.
Nhẹ để tay vào trong lòng bàn tay anh, mặt dán lên bắp tay anh, cơ thể xê dịch qua bên kia, gần anh hơn.
Những hành động nhỏ liên tục của cô, Mộ Nguyệt Sâm đều phát giác ra.
Cúi ng, môi mỏng áp lên tai cô, tay dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ nói: “Đừng động qa động lại, ngoan ngoãn ngủ đi!”
Hạ Băng Khuynh quay đầu qua, môi chạm vào cằm anh.
2 ng gần trong gang tấc, hô hấp gần nhau.
Loại thân mật này, trc đây cô xấu hổ, nhưng bây h quen r, tuy nhiên, nhìn vào mắt anh, lòng vẫn đạp nhanh, mặt vẫn đỏ, nhưng cô rất hưởng thụ cảm giác này.
Ôn nhu yên tĩnh dưới ánh đèn, Mộ Nguyệt Sâm nhìn khuôn mặt xấu hổ, mắt trở nên sâu hơn.
Anh nhẹ chạm mặt cô, tìm đến môi cô, hôn xuống.
Hạ Băng Khuynh mở to mắt, anh điên r, Tiêu Nhân ngủ bên cô, thầy Quý vẫn ở đó, họ s có thể hôn nhau, nếu ai quay qua, xấu hổ chết.
Cô đẩy đầu anh ra.
Anh ngược lại nắm lấy tay cô để lên đỉnh đầu, bá đạo hôn càng sâu hơn.
Hạ Băng Khuynh k dám lên tiếng, k dám lớn động tác lớn, nụ hôn của anh vẫn luôn có mê lực, khiến cô trầm luân, nhưng trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Cảm giác này như ngồi trong không trung ăn đồ ngon, cực kỳ kích thích.
Kế bên, Tiêu Nhân lật ng nằm ngang.
Làm cho tim Mộ Nguyệt Sâm đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Mộ Nguyệt Sâm vẫn chìm trong nụ hôn.
Hạ Băng Khuynh liều mạng đẩy anh.
Cuối cùng, làm ra động tác lớn, chấn động đến Tiêu Nhân.
“Tu Tu, em đến đây---” Tiêu Nhân lăn mấy vòng, tay đưa ra, k quan tâm gì cả, ôm lấy.
Nhưng cô đi sai hướng, ôm k fai Quý Tu, mà là cổ Mộ Nguyệt Sâm.
“Tu Tu, để e hôn 1 cái---”
Hạ Băng Khuynh kinh ngạc hít sâu, mắt nhìn miệng Tiêu Nhân áp lên mặt Mộ Nguyệt Sâm, cô gấp gáp đưa tay chặn lại, k để cô hôn anh.
- -------- ----------