Cơ thể Hạ Băng Khuynh nổi da gà: “Chuyện này quá kí lạ r!”
“Là rất kì lạ, anh sợ dọa đến e, cả đường đều suy nghĩ có nên nói k.” Mộ Nguyệt Sâm nắm tay cô.
“Ng chết e k sợ, quan trọng là hơi thở mà chuyện này lộ ra, anh nói, nữ hầu đó thật sự tự sát bằng cách độc chết mình s?”
“Anh hiểu ý e, nhưng k ai vào phòng, đương nhiên r, đth có thể liên lạc, khó là ở chỗ, s có thể để ng sống nghe lời, chui vào trong tủ nhốt mình, còn thả độc?”
“Mộ Nguyệt Bạch anh ta có thể!”
Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu: “Nguyệt Bạch nói chuyện tuy có thể mê hoặc lòng ng. nhưng anh ta là ng thông mình, mà chuyện này-- k thể là anh ta làm!”
“Nghĩ cũng fai, đều là 1 mạng ng, bây h e thà nghĩ nữ hầu đó là ng bị thần kinh.” Hạ Băng Khuynh nghĩ thôi đã sợ, k dám nghĩ quá nhiều.
“Đc r, đừng nói cái này, em ngủ đi!”
Mộ Nguyệt Sâm kết thúc chủ đề.
Đêm này, Hạ Băng Khuynh nằm trên giường cả đêm khó ngủ, xảy ra chuyện này, liên quan đến bản thân, đổi lại thành ai cũng k thể coi như k có chuyện gì.
Hôm sau, cảnh sát đều tìm hiểu, sau đó rời đi.
Điều tra của Mộ Nguyệt Sâm cũng đến đó chấm dứt, nhưng đêm qua có thể chứng minh đc nghi ngờ và sợ hãi của anh, người này k fai Nguyệt Bạch và Tử Tích, mà là ng khác.
Nhưng ng đó là ai?
Não anh đến đối tượng nghi ngờ cũng k có.
Chuyện này, truyền mấy ngày trong nhà mới yên lại.
Sáng sớm, Mộ Nguyệt Sâm cùng Hạ Băng Khuynh đến bệnh viện tháo bó bột.
Đặc biệt hẹn CN, là vì tránh cảnh đông đúc ở bệnh viện.
Bọn họ 2 ng đi, k mang ng khác.
Đến bệnh viện, Tiêu Nhân ở cửa lớn vẫy tay, sau đó, Quý Tu cũng có mặt, gật đầu với họ.
“E thông báo cho họ?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn Quý Tu, lòng âm thầm k vui.
“E chỉ đăng wechat mai thoát bó bột!” Hạ Băng Khuynh yếu ớt đáp.
“Từ mai, tịch thu điện thoại!”
Tiêu Nhân qua đó giúp đẩy Hạ Băng Khuynh: “Aiyo, tam thiếu đừng nghiêm khắc, bọn em đến cùng 2 ng thôi, đi thôi---”
Tiêu Nhân đẩy Hạ Băng Khuynh chạy về trc.
“Cô cẩn thận tí---” Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng kích động của Tiêu Nhân, chảy mồ hôi.
“Tiêu Nhân! Em chậm chút!”
Quý Tu la 1 tiếng, lập tức khiến quỷ làm bậy Tiêu Nhân ngoan ngoãn giảm tốc độ.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn Quý Tu, giọng từ tốn: “Thầy Quý bận v, k cần đặc biệt đến đây.”
“Đến cũng đến r, cứ v đi, chúng ta vào thôi.” Quý Tu bình thản đáp, khách khí xua tay.
4 ng đi vào, đến phòng xương cốt.
Tháo bó bột, Hạ Băng Khuynh đi vài bước, cảm thấy cơ thể nhẹ như chim, nhưng bác sĩ vẫn dặn cô, ít vận động, fai cố định lại.
Hạ Băng Khuynh k quản đc nhiều v, cô ngồi xe lăn cả tháng r, sớm khó chịu chết cô.
Rời bệnh viện, thời gian còn sớm, hiếm khi có mặt 4 ng, lại là ngày cô từ biệt xe lăn, tâm trạng tốt đề nghị đi ăn sáng ở nhà hàng trên núi.
“Tớ đi, tớ đi!” Tiêu Nhân ng đầu tiên giơ tay đồng ý.
Quý Tu có chút do dự: “Chiều này còn có chút chuyện, sợ k kịp.”
Lời của anh vừa đúng ý Mộ Nguyệt Sâm, lập tức nói: “V lần sau đi, hôm nay tự về nhà nấy!”
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân lập tức xụ mặt nhỏ, chiếu ánh mắt oán giận vào ng họ.