“Chị dâu” Ng bên ngoài đỡ Hạ Vân Khuynh 1 cái.
Hạ Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt vốn vui vẻ lập tức ngưng trệ: “Cậu đến làm gì?”
Mộ Nguyệt Bạch cười: “Đến thăm Băng Khuynh!”
Hạ Băng Khuynh nhìn thấy ng đứng trc cửa, lòng bất giac cảnh giác, nhân lúc chị ở đây, liền nói: “Chị, đừng để anh ta vào, e k muốn nói chuyện với anh ta.”
“Cậu vẫn nên về đi!” Hạ Vân Khuynh mặt cảnh giác nói.
Cô cũng sợ con hổ mặt cười này.
Lúc này đến, k biết anh ta đang muốn làm gì.
Mộ Nguyệt Bạch đưa lọ thuốc trong tay lên: “Vừa nãy ôm em ấy phát hiện tay bị bầm tím, cái này để em ấy xoa lên 1 cái, rất nhanh hết.”
Hạ Vân Khuynh nhận lấy: “Cảm ơn cậu quan tâm! Tôi đưa vào cho nó là đc!”
“Vất vả chị dâu r!” Mộ Nguyệt Bạch tôn trọng cười ôn hòa với cô, nâng cằm lên, nhìn vào trong phòng, mắt hơi tan rã, như là ngôi sao v.
Anh thu ánh mắt lại, cười ôn hòa với Hạ Vân Khuynh, cũng k muốn nhất định fai đi vào, quay ng rời đi.
Hạ Vân Khuynh về phòng, đóng cửa.
Nhìn lọ trong tay, dùng bạch ngọc làm, mở ra, bên trong truyền đến hương thơm thanh mát, cực kỳ ưu nhã.
Cô đóng lại, đi qua, đưa Hạ Băng Khuynh: “Cậu ta cho thuốc e lấy k?”
“K lấy!” Hạ Băng Khuynh nhanh chóng lắc đầu.
Chỉ cần là của Mộ Nguyệt Bạch, 1 cọng tóc cũng k nên động.
Hạ Vân Khuynh thu tay lại: “V cho chị, dùng xong, vừa hay dùng để đựng mỹ phẩm, quả thật, đồ của Nguyệt Bạch, dù là lọ nhỏ, cũng đặc biệt mắc!”
“Lãng phí!” Hạ Băng Khuynh bình luận.
“K fai lãng phí mà là xa hoa! Điểm này, anh rể e đỡ hơn nhiều, Nguyệt Bạch này---” Hạ Vân Khuynh thưởng thức cái lọ, bất giác than: “Phẩm vị, ngoại hình, tính cách, tài năng, tất cả đều hoàn mỹ, nhưng tại s nội tâm lại nham hiểm như v, nam nhân như v, sau này s có thể tìm đc vợ?”
“Như anh ta---” Hạ Băng Khuynh cười lạnh: “Đợi độc thân đến già đi!”
“Chị đnag nghĩ, nội tâm cậu ta chắc cũng cô độc lắm!”
“Hừ, đen tối, đương nhiên cô độc!”
Hạ Băng Khuynh đối với anh k có cái nhìn tốt, đổi thành ng khác, bị tính kế n lần, cũng hoàn toàn ghét và sợ ng này.
“K đừng nói cậu ta, anh rể và Nguyệt Sâm sắp nói xong r, chị về phòng, e khóa phòng lại, ai gõ cửa cũng k đc mở!” Hạ Vân Khuynh dặn.
“Hiểu! Sói Mộ gia quá nhiều r!” Hạ Băng Khuynh trịnh trọng gật đầu.
Sau khi chị đi, Hạ Băng Khuynh khóa cửa lại.
Nhưng sói xám nào đó cũng đoán đc tiểu bạch thỏ sẽ k mở cửa cho anh, nên cũng k qua gõ cửa.
Trong căn phòng gỗ đàn hương, cực kỳ âm lạnh.
Từ đầu đến cuối được bao bọc bởi chăn dày, ngón tay thon đẹp từ trong chăn ra, lấy ly trà đã đc pha xong.
Lấy lên, nhẹ nhấp 1 miếng.
Lúc thả xuống, ngón tay bấm mở điện thoại, thuận tay nhấn 1 sdt.
Rất nhanh, bên kia truyền đến giọng nữ: “Tối v r, có chuyện s?”
“Lúc nào có chuyện mới đc gặp? Nói k chừng, tôi chỉ muốn tâm sự” Mắt nhìn dung dịch màu xanh lá trong ly, ngón tay khẽ dao động, lại nhấp 1 ngụm nhỏ.
“K có chuyện k đến điện tam bảo, điện thoại của anh hiếm như kim cương v, nói là tâm sự, tôi hình như k ngây thơ v.” Âm thanh bình thản.