Chuyện như hnay, nếu có thêm mấy lần, cô có thể sống s?
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn Mộ Nguyệt Bạch, k có lập tức tấn công, chuyện này thật sự là anh làm s?
Mộ Lưu Huyền thấy không khí k đúng, cũng k cười nữa.
Hạ Vân Khuynh và Mộ Cẩm Đình nhìn nhau 1 cái.
Tân Viên Thường cũng nghiêm túc hỏi: “ Băng Khuynh à, ai nhốt con vô phòng đen nhỏ?”
“Dì, con k muốn giấu, đối với chuyện xảy ra hnay, thật sự bây h con vẫn còn sợ, hồi nãy 1 ng hầu trong nhà nói dì muốn gặp con, sau đó con để cô ấy đẩy đi gặp dì, nhưng cô ấy đẩy con vào 1 phòng tranh nhỏ u ám ở phía tây, liền ra ngoài khóa trái cửa, lò sưởi bị tắt, con ở trong kêu trời trời k đáp kêu đất đất k linh, cổ họng muốn nát luôn, cuối cùng thật sự lạnh đến k chịu nổi, miễn cưỡng bò lên cửa sổ, muốn nói, mở cửa sổ kêu cứu, hoặc là có ai sẽ nghe đc, bây h con nghĩ lại, vẫn cỏn run sợ, con thật sự rất muốn biết là ai muốn hại con.” Hạ Băng Khuynh k quản nữa, nói hết tất cả.
Lời của cô khiến tất cả mọi ng kinh sợ.
“Thật k thể tưởng tượng đc, v mà có ng dám làm chuyện này dưới ánh mắt của tôi!” Tân Viên Thường tức giận, nói với Mộ Cẩm Đình: “Kêu chú đến đây, tất cả ng hầu trong nhà gọi ra.”
“Mẹ, tim mẹ k khỏe, đừng giận, con đi kêu ngay.” Mộ Cẩm Đình an ủi vài câu, ra hiệu với Hạ Vân Khuynh, sau đó ra ngoài.
Hạ Vân Khuynh qa vỗ lưng mẹ, ở bên tức giận nói: “Chuyện này quá khủng bố r, bây h nhất định fai làm rõ, nếu k sau này ở nhà k an tòa nữa.”
Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói:”Đúng, nhất định fai tra rõ!” Mắt anh nhìn Mộ Nguyệt Bạch: “Anh nói, chuyện này là ai làm?”
“Dù s k fai anh!” Mộ Nguyệt Bạch vốn thích quanh co, lần này lại trực tiếp nói ra đáp án.
Phủ định của anh làm Hạ Băng Khuynh tức giận, cô mở miệng chất vấn: “V a nói là ai?”
Mộ Nguyệt Bạch nhẹ chà tay mình, ánh mắt nhàn nhạt: “Anh k biết là ai.”
“Haha, anh k biết? Anh trên trời dưới đất k gì k biết, anh k biết? Nếu a cũng k biết, v thế giới k ai biết ng đó r.” Hạ Băng Khuynh châm biếm anh.
“E quá xem trọng anh r, nhưng chuyện này, anh thật sự k biết!” Mộ Nguyệt Bạch bình tĩnh nhắc lại.
Cũng là 1 cách khác phủ định chuyện này là anh làm.
Anh phủ nhận lần nữa, hô hấp Hạ Băng Khuynh gấp đến lợi hại: “Đc! Anh thật sự k biết, v chuyện này là ng khác trong nhà làm r, a nói ai làm? Anh có thể nói ai? Anh dám nói ai!”
Mộ Nguyệt Bạch trầm mặc nhìn cô, mắt yên tĩnh như mặt gương, vạn phần im ắng!
Mộ Nguyệt Sâm luôn quan sát biểu cảm của Mộ Nguyệt Bạch.
Từ nãy đến h, đối diện với câu hỏi bức ng mấy lần của Hạ Băng Khuynh, anh k nói nhiều lần, chỉ đơn thuần trực tiếp phủ nhận, trc sau phủ nhận 3 lần.
Nếu như v, v chuyện này thật sự klq đến anh ta.
Vì Mộ Nguyệt Bạch là ng thích giả bộ, thích diễn xuất, anh ta k diễn, thể hiện anh k muốn diễn, kế này cũng thật k cao minh, k những k cao minh, nghĩ kĩ, là ngu xuẩn!”