Vì vậy anh k hài lòng kế sách tinh vi của mình bị tan tành, cho nên dùng cách đê tiện này dọa cô, trêu cô!
Nam nhân này s có thể thâm độc v!
Dần dần, cô cảm thấy ngày càng lạnh.
Hạ Băng Khuynh xoa vai, s có thể lạnh v?
Cô nhìn 4 phía, lòng nghĩ, k lẽ đến lò sưởi của tắt r?
Trên ng cô chỉ khoác áo ngoài, lúc nãy gắp đến chăn cũng k lấy, nếu k có lò sưởi, cô k fai lạnh đến chết s.
“Cứu mạng---, có ai k---, cứu mạng---”
Cô liều mạng gõ cửa.
Tối cô k sợ, nhưng lạnh cô k chịu nổi!
Ở đây căn bản k thấy ánh dương, âm khí nặng, tắt lò sưởi, như là hầm băng v, ngoài Mộ Nguyệt Bạch, ai có thể hiểu từng căn phòng ở Mộ gia như v, ghê tởm, sau khi ra ngoài, cô nhất định tìm anh tính nợ.
Mộ Nguyệt Sâm dừng xe xong, lấy đồ ăn trong ghế phụ vào biệt thự.
Anh đi thẳng lên lầu, k dừng 1 chút nào.
Hưng phấn đẩy cửa phòng Mộ Nguyệt Sâm, nhưng phát hiện bên trong k có ng.
“Băng Khuynh---” Anh vào nhà vệ sinh nhìn, bên trong k ng.
K fai nói k đc chạy bậy s.
Nha đầu này thật k nghe lời.
ANh nhíu mày, thần sắc k vui ném bao xuống bàn, ra ngoài tìm cô.
Lên lầu 2 tìm 1 vòng, k phát hiện anh, anh xuống lầu hỏi quản gia, nói k thấy cô xuốn lầu.
V thì lạ quá, k xuống lầu cũng k ở lầu 2, k lẽ chạy đi lầu 3 và 4 chơi?
Lầu 3 là chỗ ba mẹ, trừ khi bị kêu.
Lầu 4 k ai ở, phần lớn đều để đồ cũ.
“Phu nhân ở lầu 3 k?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày hỏi quản gia.
“Phu nhân và đại thiếu ở phòng khách, k ở trên lầu.” Quản gia đáp, quan sát sắc mặt của anh: “K tìm thấy tiểu thư Băng Khuynh s? “
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày suy nghĩ, hỏi quản gia: “Tôi đi lầu 3 4 tìm, chú tìm nơi khác.”
Quản gia lập tức đồng ý: “Đc, tôi lập tức mang ng đi tìm.”
Mộ Nguyệt Sâm bước chân ra ngoài, mục đích chuẩn xác đi đến căn phòng nhỏ tinh tế ở hoa viên, 1 bước cũng k dừng.
Anh đi đến cửa, thấy đóng cửa, nhấc chân đá cửa: “Mộ Nguyệt Bạch, anh chết ra đây cho tôi---”
Sau đó anh đá thêm mấy cái, như muốn phá cửa.
1 lúc, cửa mở.
Mộ Nguyệt Bạch lười nhác dựa cửa, nói: “Em tao nhã 1 chút, như lưu manh làm gì? Thử coi cửa của anh kiên cố hay k s!”
“Băng Khuynh đâu?” Mộ Nguyệt Sâm k phí lời, trực tiếp muốn ng.
“Uhm, Băng Khuynh à---” Mắt Mộ Nguyệt Bạch động đậy, nhường đường, cười híp mắt nói: “Cô ấy ở trong, nhanh vào tìm.”
Mộ Nguyệt Sâm thật sự nghe lời anh, bước lớn vào trong.
Trong ngoài, đến phòng bí mật nhất của Mộ Nguyệt Bạch cũng k tha, lật 1 phen, k thấy ai.
Lòng anh lo lắng, tức giận ngập trời.
Mộ Nguyệt Bạch ở bên đi qua, ngáp, buồn ngủ hỏi: “Tìm thấy chưa? Cần lên nóc tìm k, nói k chừng trốn trên đó?” Nói xong, còn như đó là sự thật ngẩng đầu la: Băng Khuynh----, e trốn kĩ đó!”