“A nhìn tôi kiểm tra?” Hạ Băng Khuynh k dám tin mở to mắt nhìn anh, ánh mắt đó như đang nhìn tên bệnh thần kinh.
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng ng, bước chân đến bên cửa, đóng cửa, khóa lại.
Anh đi qua, đến trc mặt anh:”Sẽ k có ai làm phiền, e có thể từ từ!”
Nói xong, anh qua ngồi ở ghế thái hậu bên góc nhà vệ sinh.
Thái độ đó, như đang canh thi v!
Hạ Băng Khuynh quẫn bách k thôi.
Cởi quần đi vệ sinh vốn là chuyện cực kỳ nhạy cảm, dù là vợ chồng với nhau 10 năm cũng kị điều này, dù s cũng k nhã nhặn, mùi gì đó, cũng sẽ tỏa ra.
Khó xử thế nào chứ!
Nhưng anh thì tốt r, cứ bình tĩnh ngồi đối diện cô.
Kêu cô cứ thế cởi quần.
“Anh có thể ra đợi kết quả k?” Cô thử thương lượng với anh.
“Đây là chuyện cực kỳ quan trọng đối với tôi, cho nên kết quả cũng fai tận mắt thấy. nhanh thử đi.” Mộ Nguyệt Sâm đầy lí do nói, mà k có cơ hội thương lượng nào.
Hạ Băng Khuynh ngồi trên xe lăn, tay cầm hộp, k động, cũng k lên tiếng kháng cự!
Mộ Nguyệt Sâm kiên nhẫn mở miệng: “Tay anh tuy k thể làm chuyện nặng nhọc, nhưng giúp e cởi quần thì dư sức.”
Uy hiếp trắng trợn!
Lời nói, cô muốn tự cởi hay anh cởi, 2 chọn 1, k có lựa chọn thứ 3.
Hạ Băng Khuynh đo lường, khả năng cứng đối cứng mà thắng bằng 0, mà anh nói thì sẽ làm.
Nhụt chí thở dài, cô thỏa hiệp lấy hộp lên: “Tôi biết r, tôi nghiên cứu cái.”
“ K cần, anh xem ra, 1 đường đỏ là k, 2 đường có có!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói.
“Nếu k xuất hiện 2 đường thì s?” Hạ Băng Khuynh cố ý hỏi anh.
Mộ Nguyệt Sâm chéo chân, trầm ổn nhìn mặt nhỏ của cô: “Nếu v, hoặc là que thử này là giả, hoặc là e k fai con người.”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi.
Nếu cô k fai người, ng đầu tiên giết chính là anh!
Mở hộp ra, lấy ra quen dài để qa 1 bên chuẩn bị dùng.
Đẩy xe lăn qua bồn cầu, cong lưng cởi quần, 1 cái quần ngủ, còn có 1 cái quần lót.
Toàn quá trình cô cuối đầu, dứt khoát k nhìn mặt anh.
Coi như anh k tồn tại!
Nhưng dù nghĩ v, tay cô chạm quần lót, mặt nhỏ lớn bằng bàn tay vẫn đỏ lên.
Có lúc k fai nói đã thấy r, thì có thể k xấu hổ, vẫn rất ngại.
Nghĩ đến anh k kiêng kị thưởng thức nơi tư mật của cô, làm k tốt còn lộ ra ánh mắt háo sắc, cô cảm thấy đến hơi thở cũng trở nên nóng lên, mặt như xì khói.
Cảm giác không khí đặc biệt ái muội.
Cuối cùng ngồi lên bồn cầu, cô tiếp tục cúi đầu, tóc dài che mặt.
Nhà vệ sinh, cực kỳ yên tĩnh.
Mộ Nguyệt Sâm dựa vào sofa, chéo chân che lại nơi nào đó đang dựng thẳng.
Biểu cảm anh bình thản, nhưng nội tâm gào thét.
Quan trọng là--- Lúc này nếu anh chịu k đc cũng fai chịu!
Không gian chật hẹp truyền đến tiếng nước chảy.
Hạ Băng Khuynh hận k thể dùng khăn che mặt.