Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng cười: “Có chút cảm, nhưng không sao, em uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ khỏi, cơ thể vẫn luôn cường tráng.”
“Haha, anh lần đầu nghe con gái dùng từ cường tráng nói cơ thể mình.” Mộ Nguyệt Bạch bị cô chọc cười, nhưng sau đó cũng lo lắng nói: “Nếu thật không thoải mái thì xin nghỉ 1 ngày, đừng cố chịu!”
“Không được, hôm nay là tiết giải phẫu đầu tiên, rất quan trọng, không thể nghỉ.”
“Tiết giải phẫu? Xem ra Băng Khuynh của chúng ta không chỉ cường tráng còn dũng cảm.”
“Cũng không có đâu!”
Bị anh khen, Hạ Băng Khuynh cảm thấy ngại.
Nghĩ đến vòng tay anh tặng mất rồi, tâm trạng cô lại nhịn không được tang thương.
Nếu anh biết được, nhất định thất vọng.
“Ding---” Dao nĩa bằng bạc bị thả mạnh xuống đĩa, phát ra tiếng sắc lạnh, Mộ Nguyệt Sâm đứng lên, biểu tình nghiêm túc nhìn Hạ Băng Khuynh: “No chưa?”
Hạ Băng Khuynh lau miệng đứng lên, cúi đầu, buồn bã đáp: “No rồi!”
“Cầm cặp, đi ra!”
Mệnh lệnh lạnh lùng của Mộ Nguyệt Bạch, bước chân hướng ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh lấy cặp trên ghế đeo lên.
“Nha đầu nhỏ, đừng mặt buồn khổ nữa.” Mộ Nguyệt Bạch đi đến gần, hạ thấp giọng ôn hòa cười: “Qua mấy ngày nói với anh cả 1 tiếng, sau này anh chở em, vậy em có thể thoát khỏi khổ ải rồi.”
“Thật sao?” Mắt Hạ Băng Khuynh phát sáng.
“Suỵt”
Mộ Nguyệt Bạch làm ngón tay biểu thị cô im lặng, chỉ ngồi cửa.
Hạ Băng Khuynh hiểu được gật đầu, đúng, tuyệt đối không để tên đó biết.
“Anh Nguyệt Bạch, vậy em đi học đây!” Tâm trạng của cô vì lời của anh, trở nên vui vẻ.
“Ừ!” Mộ Nguyệt Bạch gật đầu cười.
Ánh mắt tiễn cô rời đi, anh lấy ly cafe trên bàn nhấp 1 ngụm, khuôn mặt như ôn ngọc dưới ánh sáng mặt trời hiện lên tinh khiết, ẩn trong mắt ý cười tà càng nồng đậm.
Trên đường đi, Mộ Nguyệt Sâm mặt không biểu tình lái xe, không nhìn cô 1 cái, cứ thế chạy đến trường không nói 1 câu.
Không nói với cô càng tốt!
Vì cô cũng cực kỳ không muốn nói chuyện với anh!
Xe vừa dừng, Hạ Băng Khuynh lập tức xuống xe, đầu cũng không quay lại đi thẳng đến lớp học.
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn chăm chú bóng lưng thon nhỏ, cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt của anh. (Ôi đừng ngược anh nữa =((()
Cũng không biết nha đầu bị bệnh nặng không.
Mi tâm của anh nhuốm sự lo lắng, không thể tan biến.
Sau khi xong tiết 1, Hạ Băng Khuynh lại bắt đầu nhức đầu, tứ chi đầu nhức.
Dùng tay sờ trán, nóng quá!
Xem ra lại bắt đầu sốt.
Làm sao, tiết sau là giải phẫu, nếu không học, lần sau cũng không đặc biệt dạy lại cho cô.
“Băng Khuynh, tớ thấy cậu nên đến phòng y tế vào nước biển đi, sốt có thể nóng hư não đó.” Tiêu Nhân rót cho cô ly nước, lo lắng nói.
“Cảm ơn.” Hạ Băng Khuynh nhận uống 1 ngụm: “Không nghiêm trọng vậy, sốt mà, uống vài viên thuốc là hết, không có vấn đề gì lớn, tớ có thể chịu được.”
“Đúng là tam nương liều mạng, tớ phục cậu rồi, vậy đồng ý với tớ, sau tiết giải phẫu, lập tức đến phòng y tế.”
“Uhm!”
Hạ Băng Khuynh cười gật đầu, đầu bắt đầu rã rời.
- -------- ----------