Tim, dường như ngừng đập!
Mộ Nguyệt Sâm!
Nam nhân đến mơ cô cũng k dám mơ đến, nam nhân mà cô chỉ cần nghe tên, thấy hình của tim đau nhói, cứ v k chút báo trc xuất hiện trc mắt cô, trốn cũng trốn k kịp mà thu vào mắt cô.
Như con dao sắc bén.
Vốn biết sẽ đau, vốn biết càng nhìn càng đau, nhưng lại k ngăn bản thân đc, k muốn nhìn, nhưng lại k nỡ chớp mắt, mắt di chuyển từ tóc của anh, mắt anh, đến mũi rồi môi mỏng, đôi môi hôn cô vô số lần đó.
Cơ thể cường tráng bị áo tây đen che mất, khuôn ngực cô dựa vào vô số lần, quen thuộc đến lạ, nhưng tỉnh lại thì k còn thuộc về cô nữa.
Tất cả k còn thuộc về cô nữa.
Tim trong tình huống k phòng bị, sự khó chịu đc ủ men, dần dần đau đớn, như là bị ai đó đâm mấy dao, k thấy máu, nhưng đã đau đến k thở nổi.
Thì ra bất cứ sự kiên cường giả tạo nào cũng k chịu nổi tấn công trong 1 khắc của hiện thực, loại tấn công đó xuyên qua tim, k chút lưu tình.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm như hồ nước lạnh giá, k chút nhiệt độ.
Anh lạnh lùng nhìn cô, mắt k chớp, ánh mắt đó, im lặng đến đáng sợ.
2 ng nhìn nhau.
1 người mang sự hoảng loạn, 1 người lạnh lẽo như băng!
“Bé ngốc, sao đứng bất động v?”
Phía sau, truyền đến giọng đấy ôn nhu của Mộ Nguyệt Bạch.
1 bên khác, Mộ Lưu Huyền như sao băng chạy đến, qua đó rất thoải mái khoác tay lên vai cô: “Em chạy đi đâu v, từ trên lầu xuống liền k thấy em!”
Hạ Băng Khuynh mở miệng, làm dấu.
“Đến tìm anh chơi!” Mộ Nguyệt Bạch thay cô trả lời, qua đó lấy tay bỏ trên vai Hạ Băng Khuynh ra: “Người ta là con gái, đừng tùy tiện ôm ấp.”
“Anh hai, từ lúc nào anh trở nên bảo thủ như v, em và Băng Khuynh quan hệ k như ng thường, ôm tí tính là gì!” Mộ Lưu Huyền nói đùa ôm eo Hạ Băng Khuynh về, anh chỉ hoa trên sofa: “Nhìn thấy chưa, biết em về, lập tức đi mua đóa hoa tặng em.”
Mộ Nguyệt Bạch nhìn hoa màu xanh, nhíu mày: “Đây hình như k phải phẩm vị của Băng Khuynh nhà ta!” Anh đi qua, lấy danh thiếp lên đọc: “Nữ thần, tôi hâm mộ bạn đã lâu, hy vọng bạn có thể tiếp nhận tôi, người gửi là, Tần Hạo Kiệt khoa kinh tế!”
Mặt Mộ Lưu Huyền quẫn bách, thả eo Hạ Băng Khuynh ra: “Haha, xem ra ng theo đuổi Băng Khuynh cũng rất nhiều đó.”
“Sau này, làm rõ ràng tí, đừng tự mình đa tình.” Mộ Nguyệt Bạch mỉm cười, để hoa xuống sofa, lại đấy thâm ý nói 1 câu: “Nếu k làm ra 1 chuyện cười, bản thân cũng khó coi!”
Lời này nói với Mộ Lưu Huyền, nhưng mắt lại nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
Nỗi đau lớn cỡ nào, cũng sẽ có lúc tê dại, k thêm muối kích thích thì k đc.
Mắt Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm, người như cứng nhắc, yết hầu như khàn đặc, Mộ Nguyệt Bạch nói gì, Mộ Lưu huyền lại nói gì, cô đều k nghe thấy, vì dù họ nói gì, lời tốt hay lời xấu, kết cục đều viết lên thời gian, giải thích k còn ý nghĩa nữa.
“ Băng Khuynh, chúng ta qua sofa ngồi!” Mộ Lưu Huyền đi về hướng sofa, thấy cô bất động, kéo cô 1 cái.
Hạ Băng Khuynh k biết tại s bị kéo đi, ngồi ở đó, cả người tinh thần hoảng loạn.
Tìm, trống rỗng, trên đó kết những tầng băng mỏng, chỉ chạm nhẹ cũng có thể tan nát.
- -------- ----------