Hạ Băng Khuynh cúi đầu, nhìn ngón chân, cười khổ: “K nói nữa, nên nói đều nói r, k muốn nói nữa.”
“Đc, v thì k nói nữa.” MỘ Cẩm Đình qua ôm cô 1 cái: “Em k cần nghĩ gì cả, chuyên tâm học hành, anh sẽ thường xuyên thăm em.”
“Uhm, em sẽ.” Hạ Băng Khuynh đồng ý.
Chị s k đến, Hạ Băng Khuynh k cần hỏi, chuyện như hôm nay nhiều chuyện k cần hỏi cô cũng đoán đc, chỉ là k muốn oán, quá mệt r.
Mộ Cẩm Đình sau đó rời đi.
Tiêu Nhân ở bên khoác cổ Hạ Băng Khuynh: “Cậu thật sự nỡ cứ thế kết thúc với tam thiếu s? Tớ thấy về nói chuyện biết đâu có cơ hội xoay chuyển?”
“Nói? Nói thế nào? Giải thích? Xin tha? Hay là bám dính? Nếu v, thì k fai là giành lấy nữa.” Hạ Băng Khuynh nói nói, mắt lại đỏ lên, chỉ cần trong não hiện lên khuôn mặt đẹp trai đó, lòng lại như bị dao cắt rỉ máu.
“Băng Khuynh---” Tiêu Nhân thấy cô như sắp khóc, hối hận mình nói cái này.
“K cần an ủi tớ” Hạ Băng Khuynh cắn môi, cười yếu ớt: “Cậu k an ủi nổi, k ai an ủi nổi!”
“Sớm biết anh ta là tên hỗn đản như v, cậu k nên chìm vào, lần này, lần này k chỉ mất tim, đến cơ thể cũng mất chung.”
Tiêu Nhân đột nhiên cảm nhận đc mình nói điều k nên nói., lập tức ngậm miệng.
Cuộc sống học đường đơn thuần qua hơn nửa tháng.
Thời gian này Hạ Băng Khuynh đến cửa trường cũng k ra, mỗi ngày k fai ktx, là lớp học, hoặc là thư viện, hoặc là nằm trên cỏ học từ vựng anh văn.
Thời gian ngắn v mà muốn hoàn toàn quên đi là k thể, điều duy nhất có thể làm là cố gắng k nghĩ đến.
Gần đây nam sinh trong trường đến hưng phấn cực kỳ, nữ thần sáng tối luôn k thấy mặt, gần đây thường xuyên xuất hiện ở trường, đặc biệt nghe nói đã chia tay với bạn trai, đốu với họ mà nói là tin tốt càng phải liên hoan, lớn gan theo đuổi cũng ngày càng nhiều.
Trc buổi học, Tiêu Nhân ôm 1 đóa hoa màu xanh lớn vào lớp.
“Hoa đẹp quá, ai tặng cậu v.” Hạ Băng Khuynh hỏi, sau đó lộ bộ dạng nghi ngờ: “K fai là tặng thầy Quý chứ?”
“Biến, tớ k có nhiều tiền mua hoa mắc gần chết v đâu.” Tiêu Nhân đưa hoa vào lòng Hạ Băng Khuynh: “Là mấy ng có lòng yêu mến k có gan theo đuổi nhờ tớ đưa cậu!”
Hạ Băng Khuynh có chút ngây ng cầm hoa, nhìn ran goài, thấy 1 ng k quá cao, trắng trẻo sạch sẽ đang thẹn thùng cười với cô.
Cô gật đầu với nam nhân đó 1 cái, cũng cười đáp lại.
“Chị gái k s chứ, loại này cậu còn cười với ngta, hắn sẽ cho rằng cậu cho hắn cơ hội.” Tiêu Nhân gấp lên, k fai là cao phú soái mất r, tìm đại 1 đứa chứ.
“Ngta cũng đc mà!” Hạ Băng Khuynh k cho v nói.
“Hạ Băng Khuynh cậu thất tình 1 lần, nên ngốc r à, v cũng nói đc, cậu k thể phục thù Mộ Nguyệt Sâm bằng cách tìm ng tốt hơn tức chết hắn, nên tìm ng tệ hơn à?”
“Tớ k đánh giá cao mình như v, báo thù anh? Cậu nghĩ nhiều r!” Sau chia tay, anh k 1 lần đến tìm cô, thì làm gì có thâm tình, báo thù anh, cô vẫn tự lượng sức mình.
Lòng Hạ Băng Khuynh ẩn hiện cảm thấy khó thở, mỗi lần nghe tên này, liền thấy đau đớn.
Cô để hoa qua bên, chuẩn bị lên lớp.
Vừa để hoa xuống, điện thoại trong túi reo, lấy ra nhìn, phát hiện là Mộ Lưu Huyền gọi.
Anh k fai ở Hàn quốc s!
- -------- ----------