“Em Băng Khuynh, lần sushi trc hại chị rất khổ đó!” Ôn Tử Tích từ tốn mở miệng, dao trong tay bất giác nắm chặt.
Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, mắt nghi ngờ: “Hại? Chị Ôn tại sao dùng chữ này?”
“Nếu k e Băng Khuynh thấy chữ nào hợp?” Ôn Tử Tích như cũ k nhanh k chậm cắt trái cây.
“Sushi chúng ta cùng ăn, cả đêm e bt, chị Ôn có thể cho rằng e cố ý hại chị bị đau bụng, nhưng em thật k có, đương nhiên r, cười chị đánh rắm là lỗi của em, em xin lỗi chị.”
“Hạ Băng Khuynh cô---” Nghe 2 chữ đánh rắm, lừa giận của Ôn Tử Tích lại dấy lên.
Chuyện vô sỉ nhất trong đời mà cô từng làm.
Hạ Băng Khuynh giả vô tội ở bên: “Chị Ôn đừng giận, em sợ!”
Ôn Tử Tích áp lực giận lại, thu lại tâm trạng, cười như khiêu khích cô: “Chuyện trên đời càng đắc ý càng quên ám ảnh, luôn nhận đc kết cục bi thảm!”
Thả dao trong tay xuống, cô bưng trái cây, tư thế như muốn đi ra ngoài.
Lòng Hạ Băng Khuynh có chút hoang mang, để nho vào khay, cũng bưng ra ngoài.
Ôn Tử Tích đang dùng tâm đâm trái cây, phân biệt đút cho 4 nam nhân ăn, cho thấy bt cô cũng làm như v, cho nên k ai bất ngờ.
Thật là phụ nữ tâm cơ, dù là tặng quà hay là ăn trái cây, cô đều dùng hành động mang tính tập thể để làm mơ hồ đi mục tiêu chính của mình.
“Nguyệt Sâm, dưa gang này rất ngọt đó.” Ôn Tử Tích đưa dưa gang đến miệng Mộ Nguyệt Sâm, ánh mắt nhìn anh, đầy ôn tình.
“Ăn nho trc” Hạ Băng Khuynh chạy qua, từ trong rổ lấy 1 trái nho đưa đến miệng Mộ Nguyệt Sâm.
3 nam nhân khác tren bàn nhịn cười.
Ng nào đó lúc nãy vừa nói, phụ nữ có thế giới của phụ nữ, nam nhân có thể giới của nam nhân, lập trg kiên định thì k cần giảng hòa, nhưng cảnh trc mắt chứng minh, k fai nói k tham gia vào thì có thể làm v, cậu ta k hành động, họ cũng sẽ tìm đến cửa.
Lần này, xem cậu ta xử lý thế nào.
Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn 2 loại trái cây trc mắt, biểu cảm vô tình, nhàn nhạt nói: “Anh muốn uống trà trc!”
Nói xong, từ góc bàn lấy 1 ly trà.
Ôn Tử Tích thu dưa gang lại.
Hạ Băng Khuynh quay qua bỏ vào miệng mình, k ăn thì phí!
Cố Quân Thụy âm thầm để ngón like cho Mộ Nguyệt Sâm, cao minh!
1 động tác đơn giản đã đánh cho họ quay về vị trí cũ, ai đắc tội ai, còn an nhàn thoát khỏi hố của nữ nhân.
Chơi thêm 1 chút, Quản Dung Khiêm nhận 1 cuộc đth, fai đi chơi với mỹ nữ, thiếu đi 1 ng cũng k còn hứng chơi, mọi ng đều tan ra.
Ở cổng, Ôn Tử Tích đặc biệt kêu Hạ Băng Khuynh lại, nói với cô 1 câu: “Chúc mừng sn trc, t7 gặp!”
Hạ Băng Khuynh đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Loại cảm giác kì lạ vây lấy đầu óc cô, duy trì đến khi về nhà.
Trong lúc tâm thần bất an bị Mộ Nguyệt Sâm dắt về phòng anh, cô nhận thức đc quá trễ, cho đến khi Mộ Nguyệt Sâm cởi áo ngoài của cô, áp cô lên giường cô mới tỉnh táo lại.
“Sắc lang, vừa mới về nhà, anh để e thở r tắm cái đã.” Hạ Băng Khuynh đẩy cơ thể cao to áp trên ng cô ra, làm gì có ai mới về đã v, cô thật hoài nghi nguyên liệu làm đồ ăn lúc nãy có hạ xuân dược.
Áo bị xé ra.
“Uhmm---” Hạ Băng Khuynh rên nhẹ 1 tiếng.
Giọng trầm thấp dán bên tai cô: “Có 1 đứa bé, anh thấy khá tốt.” Vậy thì k cần fai hc pháp y, cũng có thể lập tức trở thành tiểu tân nương của anh.
- -------- ----------