“Theo ngoại hình, k giống ng ngoài hành tinh biến hình.” Mộ Nguyệt Sâm biểu tình nghiêm túc đáp.
Nhưng con ngốc cũng nghe ra, đang trêu chọc.
Hạ Băng Khuynh hung hăng đánh lên ngực anh 1 cái, làm nổi lên vô số bọt nước: “Anh có thể trả lời em nghiêm túc tí k. e sắp mất mặt chết rồi!”
Mộ Nguyệt Sâm vỗ mặt nhỏ của cô: “Mặt nhất định mất rồi, điều này k nghi ngờ gì nữa.”
“Huhu---” Hạ Băng Khuynh dùng sức bỏ mặt vào nước.
Cô vậy mà bị thầy Quý và Tiêu Nhân thấy cảnh đó, cho cô chết nhanh đi! Chết nhanh đi! Chết nhanh đi!
Mộ Nguyệt Sâm đưa mặt nhỏ từ nước lên: “Đừng buồn than nữa, ít nhất còn có anh ở bên k fai s.”
“Vì có ng như anh mới mất mặt đó!” Anh k nói còn đỡ, nói Hạ Băng Khuynh liền căng thẳng.
1 ng nằm trong bồn tắm là tắm, nhưng nằm trên nam nhân khỏa thân, gọi là gì?
“Nếu thật sự k có mặt nhìn ng khác, đợi lát anh mua mặt nạ cho em đeo!” Giọng của Mộ Nguyệt Sâm vẫn thành khẩn như cũ.
“” Hạ Băng Khuynh đen mặt: “Mộ Nguyệt Sâm, anh cố ý đúng k, k thể nói lời nào có giá trị an ủi thực tế sao?”
“Anh nói chuyện rất thực tế, dùng mọi cách giúp em giải quyết mất mặt.” Hạ Băng Khuynh sờ mặt cô, mắt nhìn đồi núi nhấp nhô của cô.
Hạ Băng Khuynh nhìn r nhìn, k nói đạo lý phát tiết lên người anh:”Đều tại anh, tắm gì chứ, dính chút dầu, lau cái là hết mà!”
“Nha đầu thối, em k nói lý r, hình như tự mình té xuống, anh 1 k níu 2 k kéo, k thể trách anh, là ý trời.” Mộ Nguyệt Sâm ôm eo cô, tay chui vào sau lưng cô.
“Anh đang làm gì?” Hạ Băng Khuynh cuối cùng ý thức đó anh đang lén làm chuyện gì.
“Làm chuyện có thể khiến em tạm thời quên phiền não.”
Trong nước, anh lật người, áp cô xuống dưới, miệng liền bắt đầu áp bức.
2 ng xuống lầu lần nữa, sắp 3h rồi.
Tóc Hạ Băng Khuynh ươn ướt, mặt đỏ hồng nhuận.
Phòng khách k ng.
“Chắc đều đi tắm suối nước nóng rồi. em đi k?” Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô, mặt đầy ôn nhu, 1 nam nhân nếu đã nghiện cơ thể của 1 cô gái, ánh mắt nhìn cô đều như muốn ăn, chạm 1 chút liền khỏe ngay.
“Tắm nước nóng?” Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc nãy trên lầu chưa tắm đủ sao?”
“Cũng đúng, tắm 2h rồi, vẫn mang luôn vận động kịch liệt, máu huyết lưu thông, da thịt k đến nỗi bị nhăn.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, trong mắt đầy tà ác.
Tay Hạ Băng Khuynh dùng sức đỉnh vào bụng anh.
Cô càng cảm thấy xấu hổ, càng k muốn nói ra, thì anh càng thích nhấn mạnh!
Mộ Nguyệt Sâm dùng tay chặn tấn công của cô: “K muốn tắm, chúng ta ra ngoài đi dạo, dẫn em đi coi hoa trắng đó.”
“Sao anh biết em thích hoa đó?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, dùng ánh mắt đen nhánh nhìn anh.
“Cô ngốc trên đường luôn nhìn nó, mắt cũng k chớp, anh muốn k biết cũng khó, cho nên---” Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “Sau này chỗ đó là của em rồi.”
“Của em? Có ý gì?”
“Cũng k có gì, anh thấy hiếm khi phẩm vị em tốt v, cho nên mua khu vườn hoa đó rồi, sau này lúc nào em xuống đi xem cũng đc.”
“Điên r à, em chỉ xem anh liền mua?” Kinh ngạc cùng ngọt ngào lan tràn khắp tim Hạ Băng Khuynh, phòng khách k có ai, cô lớn gan ôm eo anh, dựa vào lòng anh, mặt đỏ lên, nũng nịu nói với anh: “Mộ Nguyệt Sâm, cảm ơn anh!”