Mộ Nguyệt Sâm bóp nát hoa bỏ vào thùng rác: “Lần sau còn dám nhận hoa của hắn, ngón tay k còn.”
“” Cần tàn nhẫn v k
“Ví anh đâu?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi.
Nói đến ví, lòng Hạ Băng Khuynh lại trầm xuống.
Cô từ hộc tủ lấy ví cho anh, nửa đùa nửa thật nói đùa: “Mộ Nguyệt Sâm, lần gần đây nhất anh đưa ví cho phụ nữ là khi nào? Thành thật khai báo!”
Mộ Nguyệt Sâm lần nữa nhét ví vào tay cô, sau đó lấy về, đáp: “Sáng nay.”
“” Hạ Băng Khuynh liền á khẩu.
Ý anh cô là người đầu tiên!
Nhưng, nếu k đưa phụ nữ đó, cô ta bỏ vào lúc nào.
Nhưng, anh lại k như đang gạt người.
“Đang nghĩ gì? Trầm buồn như vậy.” Lúc hỏi cô, Mộ Nguyệt Sâm lấy ví ra nhìn.
“K, k có, e có tâm sự gì chứ.” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, tạm thời bỏ qua đề khó đó đi, biểu cảm xấu hổ hỏi: “Vậy tuần sau anh thật sự mang bạn gái về nhà sao?”
Mộ Nguyệt Sâm thu ví lại, mắt mang ý cười: “Sợ rồi?”
“Em sợ gì, anh mang bạn gái, liên quan đến em” Hạ Băng Khuynh nũng nịu bĩu môi, mặt cười ngọt ngào.
Tim tiếp xúc nóng bỏng.
“Hử, klq đến em, em gấp cái gì.” Mộ Nguyệt Sâm giả bộ hoài nghi.
“EM k gấp, em tò mò, người ta còn chưa chăc đồng ý.”
“EM đâu fai cô ấy, sao biết cô ấy k đồng ý, nói k chừng, trong lòng đang mừng thầm.”
“Ai mừng thầm chứ?” Hạ Băng Khuynh vỗ lên đùi anh 1 cái.
Mộ Nguyệt Sâm nắm tay nhỏ của cô: “Đâu fai nói em, cần gì kích động vậy?”
Mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh đỏ lên.
Nhìn mặt cô đỏ rất đáng yêu, Mộ Nguyệt Sâm nhịn k được cong lưng, từ từ đến gần môi cô.
Khí nóng lan tỏa.
Tuy k fai lần hôn đầu, nhưng Hạ Băng Khuynh vẫn cảm thấy tim đập như sấm.
Cô nhắm mắt.
Môi ấm áp áp xuống, chà sát miệng nhỏ mềm mại của cô, cạy mở hàm của cô, cùng cô dây dưa 1 chỗ.
Lúc 2 người hôn đến k muốn rời ra, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc---”
Hạ Băng Khuynh đẩy Mộ Nguyệt Sâm ra “Ai, ai đó!”
“Là anh, anh Nguyệt Bạch của em!” Bên ngoài vang giọng ôn nhu.
Lòng Hạ Băng Khuynh căng thẳng.
Anh ta đến làm gì!
1 ánh nhìn lạnh băng chiếu qua.
“Anh Nguyệt Bạch của em? Hắn thành người của em khi nào?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm mang mùi thuốc súng, rất nhanh muốn nhìn cô thành tổ ong.
“Hắn k fai của em, là hắn tự luyến, em có cách nào chứ.” Hạ Băng Khuynh tích cực giải thích, nhưng phát hiện k có tác dụng.
Bên ngoài truyền đến giọng Mộ Nguyệt Bạch: “Băng Khuynh?”
“Đến, đến đây---” Hạ Băng Khuynh đứng lên, dưới ánh mắt như giết người của Mộ Nguyệt Sâm, áp chế áp lực chạy ra mở cửa.
Cũng k thể k mở, dù rất ghét Mộ Nguyệt Bạch, cô cũng k thể quá quá đáng, dù sao cũng là Mộ gia, hắn là nhị thiếu, hơn nữa, lần này còn giúp cô.
Mở cửa, Mộ Nguyệt Bạch đứng ngoài, tay cầm 1 cái hũ.
Anh nhìn vào phòng: “Nguyệt Sâm cũng ở đây à!”
Mộ Nguyệt Sâm lười quan tâm hắn.
“Có chuyện gì?” Hạ Băng Khuynh trực tiếp hỏi, hận anh k thể rời đi ngay.
Thời gian ở lại càng lâu, cô càng xui xẻo.