1 cuộn đen đen rơi xuống tay cô.
Là gì?
Cô dùng tay gỡ ra, đột nhiên phát hiện là cọng tóc dài!
Lòng Hạ Băng Khuynh xuất hiện sự sợ hãi vô danh, đây là những vật kỳ lạ trong phim ma, trường hợp giống nhau, sợ hãi liền chiếm đầy tim, sau đó lan ra đến ngón chân cô.
Nhịn 1 chút trong lòng liền nhạy bén lên.
Lúc cô muốn lén bỏ tóc mình vào 1 góc trong ví anh, lại có người nhanh hơn cô bỏ vào trước, còn chọn chỗ y hệt.
Tự nhiên, tâm tư nhất định giống nhau.
Quan trọng nhất là, nữ nhân này cũng đã từng thân cận Mộ Nguyệt Sâm, có thể tùy ý lấy ví của anh.
Nữ nhân đó là ai?
Mang theo nghi vấn, lòng trầm trọng về Mộ gia.
Từ cửa sắt vào biệt thự, cô đến đang đi trên cổ hay hoa cũng k rõ, phương hướng ngày càng lệch.
Vườn hoa hồng.
Cô cứ theo xông đến bên kệ hoa đụng vào cột, mới dừng lại bước chân mộng du của mình.
Xoa đầu, cảm thấy đầu đầy sao.
“Cần tìm đại sư thu hồn cho em k?”
Giọng rõ ràng ôn nhu từ bên phải truyền đến.
Mộ Nguyệt Bạch mặc áo len trắng ngồi trên ghế đọc sách, tay anh thon dài, nước da như ngọc, mang theo hào quang, đặc biệt là dưới ánh mặt trời, lớp sáng đó càng thêm chói.
Xung quanh anh, hoa hồng nở rạng rỡ, gió nhẹ thổi qua, hương thơm lan tỏa, người ở trong đó nhưng k hề bị nhiễm?
Nơi đây dường như là 2 thế giới cách biệt.
Mỗi ngày anh đều sống an nhàn như vậy, qua ngày tháng tự tại của thần tiên?
Mà Mộ Nguyệt Sâm phải đối mặt với đống văn kiện, vĩnh viễn k họp xong, kí k hết văn kiện, thoát k đc xã giao, đều là con trong nhà, sao mệnh lại khác như vậy.
Mộ Nguyệt Sâm thu suy nghĩ lại, thả tay, k có sức đáp: “K cần!”
Cô chuẩn bị rời đi.
Kinh nghiệm nói với cô, tên này đến gần k tốt, miệng của anh có thể giúp người chết cũng biết nói, mỗi lần đều bị anh làm cho mơ hồ, thượng đế làm chứng, thật sự k fai cô ngốc, mà anh quá giảo hoạt.
Đi đưọc vài bước, giọng nhẹ như mây gió phía sau truyền đến: “Hôm qua thế nào?”
Hạ Băng Khuynh ngây người dừng chân, phía sau cứng nhắc.
Anh ta hỏi vậy, chắc chắn k có chuyện tốt!
Hối hận bản thân đi đến đây, chui vào bẫy của anh, nhắm mắt, ổn định hơi thở quay người: “Rất tốt, sao thế?”
“Ngủ ngon không?” Mộ Nguyệt Bạch lật 1 trang sách, hỏi như k quan tâm.
“Hoomn nay ngủ rất ngon.” Hạ Băng Khuynh thản nhiên cười.
Mộ Nguyệt Bạch gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn cô, cười: “CHị dâu rất tức giận việc em qua đêm!”
Hạ Băng Khuynh ngây người.
K muốn bị anh thấy cô chột dạ, cô muốn rất đi đáp: “Tức giận thì tức, chuyện giữa tôi và chị, k cần anh nói.”
Mộ Nguyệt Bạch thở dài: “Bé dễ thương, anh Nguyệt Bạch đối với em k tốt sao? Hay là đánh qua mắng qua em? Tại sao bây giờ lạnh lùng với anh như vậy?
“Chuyện anh lại lòng tự biết, tôi biết k fai đối thủ của anh, sau này cũng đừng kiếm chuyện với tôi.” Mắt Hạ Băng Khuynh kiên định.
“Bé dễ thương, em tự biết mình k là đối thủ của anh, nếu anh thật muốn bắt nạt kiếm chuyện với em, em có thể k bị thương chút nào sao? Logic này nói k đúng lắm.” Mộ Nguyệt Bạch lắc đầu, nhàn nhạt cười.
Hình như có chút đạo lý!