Xe ở trước quay 1 vòng.
Hạ Băng Khuynh nhạy cảm cảm nhận đc gì đó, nhìn ra cửa sổ.
Đây k fai đường về nhà!
Mộ Nguyệt Sâm như nhìn ra tâm tư của cô: “Chúng ta bây h đến chung cư.”
Chung cư!
2 chữ đó chui vào tai Hạ Băng Khuynh mà kinh động tim.
Cô hiểu đây là ý gì.
Hôm nay anh quyết tâm đẩy quan hệ của họ lên 1 tầng mới, dù cô có trốn, cũng k trốn đc.
Trong chuyện này, suy nghĩ của cô luôn mâu thuẫn, những người yêu nhau đi đến bước này là chuyện thuận theo tự nhiên, lúc ý loạn tình mê thì không quan tâm gì cả, nhưng lúc tỉnh táo, lại cảm thấy giới hạn nhanh như vậy đã bị phá, bản thân cũng quá phóng đãng.
Xe chạy về hướng chung cư.
Lòng Hạ Băng Khuynh vẫn mâu thuẫn.
Đèn đường trước mắt như nhưng đốm trắng nhanh chóng vụt qua, tòa nhà trước mắt, đầy mê hoặc.
Áp chế tâm trạng thấp thỏm, cô hỏi: “Vậy vậy lát nữa chúng ta có về nhà k?”
“Em nói xem?” Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay cô, ý muốn nói, hôm nay đừng hòng trốn.
“Nhất định fai hnay sao?” Hạ Băng Khuynh cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng càng khiến cô rối loạn là, trong mâu thuẫn, lại có chút kỳ vọng.
“Đúng, chính là hôm nay!” Mộ Nguyệt Sâm thái độ kiên quyết.
Hạ Băng Khuynh hít sâu, lòng thả lỏng, cùng tên này ở chung, trốn đc hôm nay k trốn đc ngày mai, k bằng thuận theo tự nhiên.
Cô ôm tâm trạng mâu thuẫn vào chung cư.
Trong thang máy, anh hôn lên môi cô.
“Uhm---” Công kích mạnh mẽ khiến cho Hạ Băng Khuynh nhất thời k thích ứng đc, sau khoảng thời gian ngắn rối loạn, mới đáp trả anh.
Ding 1 tiếng, cửa thang máy mở ra, anh ôm ngang cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Trời ơi! Cần nhanh vậy không!
Mộ Nguyệt Sâm để cô lên giường, cúi đầu tiếp tục hôn cô.
Hạ Băng Khuynh dùng tay chặn miệng anh: “Đợi tí, chúng ta có thể tắm trc k, anh xem, hôm nay chúng ta đi qua phòng giải phẫu, tiệm lẩu, bệnh viện, trong người rất dơ, k fai anh thích sạch sao.”
Mộ Nguyệt Sâm kéo tay cô: “Em vẫn k muốn đúng k?”
“K fai---” Hạ Băng Khuynh mở miệng liền nói, có chút xấu hổ, cô nhìn vào mắt anh: “Em cũng đã theo anh đến đây rồi, cũng k ngờ đến chạy trốn, chỉ hi vọng anh chậm 1 chút!”
Nói xong, cô dùng tay che hết cả mặt.
Thật sự xấu hổ chết người mà!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô gái xấu hổ đáng yêu dưới thân, mặt cười dịu dàng.
Là anh quá gấp rồi.
Anh quên cô là cô gái chưa trải sự đời, đối với chuyện này có chút sợ hãi là bình thường, anh đứng lên: “Vậy đứng lên trước.”
Hạ Băng Khuynh cảm nhận người nhẹ rồi, mới mở mắt, từ giường ngồi dậy.
Bình ổn lại tâm trạng, cô vuốt lại tóc, ngồi xếp bằng trên giường: “Anh biết bây giờ bước đầu tiên chúng ta cần làm là gì không?”
“Là gì?” Mộ Nguyệt Sâm học cô ngồi xếp bằng trên giường.
“Tắt điện thoại!” Hạ Băng Khuynh lấy dth trong túi ra, rất thoải mái tắt đi.
“Lần này em học thông minh rồi.” Mộ Nguyệt Sâm cười, từ trong túi lấy đth ra, cũng thoải mái tắt đi: “Vậy bước 2 là gì?”
“Bước 2 là ---” Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, từ giường bò dậy, chân trần chạy ra ngoài.
“Nha đầu, em đi đâu?” Mộ Nguyệt Sâm theo sau.
- -------- ----------