“ mất một phần trí nhớ?”
Thiếu Đường đảm nhận vai trò anh cả rất hoàn hảo. Lúc cần dọn đường cho em trai đều xuất hiện rất đều đặn. Thiếu Đường nhìn bộ dáng đứa em nữa ngồi trên giường, xem ti vi chăm chú, rồi lại nhìn sang Tô Bình bằng ánh mắt trong sáng mười phần, rất muốn hỏi, “em học diễn xuất từ khi nào vậy?”
Thiếu Đường dời mắt nhìn qua Tô Bình, như một trưởng bối đang nhờ vã người khác chăm sóc đứa em tội nghiệp của mình:
“ bác sĩ nói chỉ là tạm thời do kích thích quá độ thôi, nhưng không biết khi nào mới nhớ lại hoàn toàn, mà nó ai cũng không nhớ rõ lắm lại nhớ cậu Tô Bình đây, chắc do cậu đã cứu nó lúc nguy cấp, nên mới khắc ghi hình ảnh sâu sắc đến vậy” Thiếu Đường lại đưa mắt nhìn sang em trai mình đầy … ừm … trìu mến. Nói tiếp: “ nên là thời gian sắp tới chỉ có thể nhờ cậu coi sóc cho nó, chỉ cần tinh thần nó ổn định không còn đề phòng với người khác chúng tôi sẽ đưa nó trở về, không làm phiền cậu nữa “
Tô Bình nhìn người đàn ông đứng đắn trước mặt, vừa có chút thương tiếc cho cậu em trai nhỏ của mình lại phải đi nhờ một người xa lạ là mình chăm sóc cho, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác phải có trách nhiệm với sự tin tưởng này, Tô Bình thẳng người, nghiêm túc, dõng dạc nói:
“ anh yên tâm, dù gì cậu ấy cũng là ông chủ của tôi, hằng thân đều phát lương đầy đủ chưa bao giờ chậm ngày nào, tuy hay lấy cớ mà trừ bớt lương của tôi, thường ngày có chút xấu xa, lại khó ở khó chiều, suy nghĩ không biết đen tối đến bao nhiêu, nhưng tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận đến khi cậu ấy khỏe lại “.
Tô Bình nói thêm một câu, trán của vị trên giường lại giựt giựt một lần, không khỏi nhìn Tô Bình, một bộ vô tội hỏi: “ anh Tô Bình hình như rất có ác cảm với em thì phải?, làm người ta đau lòng quá”
Cái điệu bộ này khiến cho Tô Bình có chút sửng sốt, sau đó thì hơi chột dạ rồi cảm thấy tội lỗi mà tự trách,” không phải mình đang nhân lúc người ta gặp khó khăn mà đi nói xấu chứ, có mất đạo Đức quá không?”
Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng như khó tiêu của Thiếu Thần, không khỏi cười thầm, “ coi em thường ngày ăn hiếp người khác đến mức nào “. Thiếu Đường cũng rất biết kịp lúc mà xen vào, nói:
“ tôi biết, em trai đã bị người trong nhà chiều hư nên có chút khó chiều, nhưng mà trong nhà đâu chỉ có mình tôi, vì hoàn cảnh lúc nhỏ của Thiếu Thần nên hai cụ trong nhà rất thương nó, tôi là người làm anh cũng không thể nào nói thay đổi là thay đổi được, chỉ cần em trai tôi khỏe mạnh, thoải mái Trãi qua giai đoạn này, tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu Tô Bình đây, sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi “
“ hậu tạ?” Vừa nghe hai chữ này mắt Tô Bình đã sáng hơn cả sao trời. “Tôi chờ câu này của các vị lâu lắm rồi đấy, hu hu, ông đây sau bao nhiêu ngày nằm gai nếm mật cũng biết vị ngọt là như thế nào”, Tô Bình lòng mừng thầm, cả người nhộn nhạo, không kiềm chế được mà đưa hai tay nắm lấy bàn tay Thiếu Thần đang để trên chăng.
Lời tuy là Nói với Thiếu đường nhưng mắt lại dán lên vị Phật sống trước mắt như nhìn một đống hiện kim đang vẫy tay chào mừng với mình:. ngôn tình hài
“ anh yên tâm, cậu chủ thích ăn cái gì, mặc đồ như thế nào, tắm nước ấm vào nhiêu độ … tôi nắm rõ như lòng bàn tay. cậu chủ, từ nay tôi sẽ đặc biệt chăm sóc cậu thật cẩn thận, cẩn thận, ha ha “
Thiếu Thần nhìn bàn tay nằm ngoài chăng nãy giờ vẫn đang lạnh của mình đột nhiên được Tô Bình nắm lấy, ủ ấm, không khỏi nhìn lên mặt anh chàng, cảm khái. “ ấm thật, đúng là cái cảm giác này, nuôi không uổng phí rồi”