Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 32: Hai lần đến Đan Mai Lâu đòi vé



Sau khi từ chỗ Phù Dung tỷ tỷbiết được tình hình thực tế, lòng ta trũi nặng. Bất quá! Đến tối ngủtrọn một giấc, tỉnh dậy lại thấy vui vẻ. Bởi vì ta đã suy nghĩ kỹ rồi.Ha ha ~ Tiểu quan quán cả nước kia…đều thuộc Linh Sơn, đối với ta mà nói ngược lại là một tin rất tốt nha! Trưởng lão kia còn không biết ta đãbiết bọn họ đang gạt ta, nếu không phải nhờ Phù Dung tỷ tỷ, có thể vĩnhviễn ta cũng không hay biết gì. Điều bây giờ ta muốn làm, chính là vuivẻ mà thưởng ngoạn trai đẹp, có cơ hội liên lạc với Dương Chi Hách sẽbàn bạc lại cụ thể làm sao… khai đao triệt hạ mấy trưởng lão này.

Chỉ còn một ngày nữa là đại hội thi hoa cúc sẽ được cử hành, ta hỏi tiểu nhị trong quán: “Tiểu nhị, muốn đến xem đại hội thưởng cúc, phải đi thế nào?”

“Cô nương có vé xem thi sao?” Tiểu Nhị nhìn nhìn ta, hơi chần chừ rồi hỏi ngược lại.

Vé xem thi? Ta hiểu rõ, ha ha. Cũng không hổ là xuyên không tiền bối! Thưởng cúc, đồng thời cũng không quên kiếm tiền.

“Vậy nơi nào có bán? Ta muốn đi mua hai vé.” Ta hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị lắc đầu, ánh mắt cho chút khoa trương nói: “Bây giờ mới nghĩ đi mua vé? ! Thật tắc sách…Cô nương, chỉ sợ ngay cả vé xem mấy vòng đấuloại cũng không còn nữa là!”

“Vé này khó mua đến vậy sao?”

“Vậy mà cũng hỏi? Tuấn nam mỹ nữ khắp cả nước đều tới, người muốn xemđông đến mức nào! Trận đấu ngày mai, hôm nay đoán chừng dù trả giá caođến mấy cũng mua không nổi vé đâu.” Tiểu nhị lắc đầu.

“Nhưng mà” Tiểu nhị nhìn trái nhìn phải một hồi, ghé sát bên tai ta, giả vờ thần bí thì thào.

“Ta có cửa sau!” Tiểu nhị đắc ý nhướng đôi lông mày ra vẻ tự hào.

“Cái gì cửa sau?” Ta phối hợp với tiểu nhị, cũng làm vẻ thần bí hỏi.

“Đan Mai lâu ~!” Tiểu nhị tiếp tục thần bí!

“Đan Mai lâu?”

“Đúng, Tiểu quan quán lớn nhất kinh thành, một trong các chủ trì đại hội thưởng cúc. Ta cho ngươi biết a, anh của con dâu của cậu của đệ đệ củacháu ta làm trong Đan Mai lâu, hắn có thể giúp chúng ta len lén đi vào!”

“Anh của con dâu của cậu của đệ đệ của cháu ngươi là tiểu quan trong Đan Mai lâu? !” Ta giả vờ kinh ngạc. Vậy không phải xem như là người của ta sao?

“Không phải, hắn làm người hầu riêng ở trong đó!”

Ta mém xỉu.

“Vậy hắn làm sao có vé xem?” Ta tiếp tục vẻ thần bí hỏi.

“Ta đâu có nói hắn có thể cho chúng ta vé xem, nhưng hắn có thể lén đưa chúng ta vào!” Tiểu nhị kiêu ngạo nói.

“Như thế nào … lén đi vào?” Ta hỏi.

Tiểu nhị vẫy vẫy tay, ý bảo lại gần thêm một chút. “Ngươi…hóa trangthành tên sai vặt trước, sau đó đi theo phía sau anh của con dâu của cậu của đệ đệ của cháu ta, chờ lúc trận đấu bắt đầu rồi, anh của con dâucủa cậu của đệ đệ của cháu ta sẽ đem bọn ngươi từng bước từng bước đivào! Người có thể theo vào không nhiều, danh sách có hạn, nếu ngươi muốn đi, ta…danh sách này mười hai bạc liền tặng cho ngươi, như thế nào?”Nói xong dương dương tự đắc nhìn ta.

“Toàn bộ quá trình thi đều đi xem?” Ta lại hỏi.

Tiểu nhị lắc đầu, “Ta chỉ cho ngươi xem đấu vòng loại thôi, trận chungkết chính bản thân ta cũng muốn xem-, bao nhiêu tiền cũng không cho! Thế nào, muốn … hay không muốn, cơ hội này chỉ cần mười hai bạc!”

“Sao ~! Không cần, tự ta đi tìm Đan Mai lâu đòi vé.” Dứt lời, gọi Tiểu Lôi cùng Tiểu Chu Tước đi về hướng tổ chức thi.

“Khốn khiếp! Đúng là điên mà, đến Đan Mai lâu đòi vé? Ngươi chờ bị đánhbay ra đến đây đi!” Tiểu nhị nhìn theo bóng lưng ta phỉ nhổ.

Nơi tổ chức đại hội thi hoa cúc….

Một lão LoLi, một ngụy LoLi cộng thêm một con chim LoLi hoa lệ xuất hiện ở cửa đại kỳ môn (Loli là từ chỉ các nhân vật có ngoại hìnhhoặc tính cách giống các bé gái từ 12 , 13 tuổi trở xuống)

Gã sai vặt trông cửa…ánh mắt đầu tiên đảo qua ta, sau đó lướt qua nhìnTiểu Lôi, lập tức hai mắt phát quang, ân cần chạy xuống hỏi: “ Hai vịtới báo danh sao? Mời bên này.” Vừa nói, vừa khom người chìa tay ra dẫnđường.

“Chúng ta không đến báo danh-!” Ta nghiêm túc trả lời. “Ngươi gọi quản sự Đan Mai lâu bên trong ra đây, ta tìm hắn!”

Gã sai vặt trông cửa nghi hoặc nhìn chúng ta, lại hỏi: “Xin hỏi, các người có chuyện gì?”

“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, chú tâm đi thông báo là được!”

Tiểu Lôi thấy gã sai vặt kia chậm chạp không chịu đi, thay ta trả lời: “Chúng ta tới tìm Đan Mai lâu muốn có vé xem thi-.”

Gã sai vặt kia liếc mắt nhìn chúng ta như nhìn sinh vật lạ, sau đó phe phẩy đầu đi vào cửa.

Một lát sau, Tiểu Chu Tước đột nhiên la lên: “Chạy mau, bọn họ thả chó ! ! ! ! !”

Tiểu Chu Tước vừa dứt lời, cửa đại môn đã bật mở, mấy con chó lớn xôngvọt ra lao về phía chúng ta. Ta kéo Tiểu Lôi quay đầu bỏ chạy, ta phỉ!Đang không tự nhiên lại thả chó? !

Bởi vì dắt theo Tiểu Lôi, ta không dùng được ‘Mạc kế’, mấy con chó kiacàng đuổi càng hung hăng, một mực đuổi theo chúng ta về đến khách sạn!

Điếm tiểu nhị thấy chúng ta bị chó rượt chạy về, đắc ý cười to! “Ta nóicác ngươi đúng là bị thần kinh mà, chạy đi tìm Đan Mai lâu đòi vé? Thếnào, đừng lo đừng lo, hai mươi hai, ta tặng cho ngươi.” Điếm tiểu nhịthấy chúng ta đòi vé không được, quyết định tăng giá.

Ta không thèm nhìn hắn, kéo Tiểu lôi trở về phòng.

Điếm tiểu nhị không cam lòng, nhìn theo nói vọng vào cửa: “Thật là không biết tốt xấu.” Vừa dứt lời, hậu viện liền truyền đến một tiếng vangthật lớn như sét đánh. Ngay sau đó, hậu viện lại truyền đến một chuỗi âm thanh ầm ầm vang vọng, giằng co chừng uống hết một chung trà mới chịungừng. Bốn phía an tĩnh trở lại.

Sau đó…

Ta cùng Tiểu Lôi nghênh ngang từ trong phòng đi ra. Một lần nữa đi về Hội trường tổ chức thi đại hội thưởng cúc.

“Ai…Ai…Các ngươi lại đi ra ngoài làm chi?” Điếm tiểu nhị hỏi.

“Đòi vé!” Ta vẫn kiên định trả lời, tiểu nhị một lần nữa đưa mắt nhìn theo chúng ta đi ra ngoài.

“Thật là hai cái người điên!” Tiểu nhị vừa lắc đầu vừa đi về phía hậuviện, muốn xem tiếng vang vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Mộtlát sau, cả khách sạn chỉ nghe thấy điếm tiểu nhị thất thanh kêu thétlên sợ hãi: “Chưởng quỹ a…Hậu viện biến thành mấy hố to rồi…!”

Lại nói phía bên kia, ta cùng Tiểu Lôi một lần nữa đứng ở trước cửa hộitrường tổ chức đại hội thưởng cúc, người trông cửa…vẫn là cái gã sai vặt ban nãy.

Ta không khách khí, một lần nữa ra lệnh cho hắn: “Kêu người quản sự Đan mai lâu bên trong ra đây!”

Gã sai vặt trông cửa vẫn lắc đầu như trước. Thở dài: “Ai, người trôngđẹp như vậy, đáng tiếc lại bị điên.” vừa lắc đầu vừa quay vào đại môn.

Một lát sau, Tiểu Chu Tước lại lần nữa la lên: “Tới rồi!”

“Tiểu Lôi!”

“Vâng!” Tiểu Lôi lập tức đứng trước mặt ta.

Hãy xem đây-! Tiên ~ Nhân ~ Hợp ~ Nhất! ! ! !

Mấy con chó lớn vừa vọt ra đã nhếch miệng nhe răng, lao bổ về phía chúng ta. Ta ngắm vị trí thật chuẩn, nhẹ nhàng…bóp nhẹ cái mông nhỏ của TiểuLôi…

Oanh! Một tia sấm sét đánh ngay trước mặt lũ chó kia. Mấy con chó lớngiương mấy con mắt to trợn tròn sợ hãi, lông chó trên người tất thảy đều dựng đứng. Oanh! Lại một tia sét theo đến, lũ chó đang sợ hãi đếnchoáng váng lúc này mới kịp phản ứng, nhao nhao cong đuôi chạy trốn. Tađổi lại vị trí, nhẹ nhàng bóp mông Tiểu Lôi, sấm sét liền theo phươnghướng lũ chó chạy trốn mà đánh bổ xuống.

Vừa rồi ta và Tiểu Lôi ở khách sạn đã thử nghiệm qua, nếu lấy hoa cúccủa Tiểu Lôi làm tâm, ta bóp chỗ nào cách tâm bao nhiêu, sấm sét cũnglập tức bổ xuống đất đúng chỗ cách ta bấy nhiêu…

Vì vậy, Lôi Thần hạ bùa chú trên người Tiểu Lôi đã bị ta đảo ngược lạilợi dụng. Vũ khí bí mật siêu cấp, Tiểu Lôi giáng thiên lôi – – đánh chết ngươi! Chứ như vậy hoa lệ mà thành!

Chờ cho lũ chó trốn ra khỏi phạm vi sét đánh, ta lại làm một tia sétđánh xuống trước mặt gã sai vặt trông cửa nãy giờ vẫn đang ngây ngườiđứng nhìn.

“Uy! Còn đứng đó ngây ngốc, nhanh đi gọi quản sự Đan Mai lâu lại đây!”

Gã sai vặt trông cửa ù té chạy vào thông báo. Chỉ chốc lát, một đại thúc cỡ trung niên gấp gáp đi ra, nhìn thấy ta cùng Tiểu Lôi đứng trước cửa, mặt mày lộ vẻ nghi hoặc.

Ta đem tín vật của Huyền Vũ đường giơ ra, một khối ngọc bội đại biểu cho trưởng lão của Huyền Vũ đường, trước khi xuống núi ta đã thuận tay mang theo-. Đại thúc kia vừa thấy ngọc bội, mặt liền biến sắc, cau mày, ánhmắt càng nghi ngờ nhìn ta đánh giá.

Ta nổi giận: “Thế nào, cả tín vật của trưởng lão Huyền Vũ đường cũng nhận không ra?”

Đại thúc trung niên kia lại đánh giá ta một phen, sau đó nhìn về phíaTiểu Lôi, đột nhiên như bừng tỉnh, ánh mắt lay động suy nghĩ đắn đo mộthồi rồi bước nhanh đến trước mặt Tiểu Lôi, quỳ xuống nói: “Cung nghênhThánh Nữ!”

“…” Ngọc bội trên người ta là thật nha. T0T, vậy mà lại bại dưới tay một nam nhân! Ngươi nói xem, làm sao chịu nổi đây.

“Ta…Ta không phải…” Tiểu Lôi còn chưa nói xong, đại thúc kia đã làm như thấu hiểu rồi.

“A, Thánh Nữ không muốn người khác biết thân phận của ngài! Ta hiểuđược, mau…Mời vào trong trước đã!” Dứt lời, đón lấy Tiểu Lôi đi vào.

“Ta…” Mới là Thánh Nữ…Ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị lôi kéo đi vào cửa.

Gã sai vặt trong cửa lúc nãy cũng theo ra, mặc dù không nghe rõ chúng ta nói cái gì, nhưng thấy đại thúc trung niên tự nhiên quỳ xuống vái TiểuLôi thì lập tức hóa đá tại chỗ.

Ta bất đắc dĩ theo sau Tiểu Lôi vào cửa, đại thúc đưa Tiểu Lôi tới mộtđại sảnh xa hoa, sau đó…Nói với ta, mời vào phòng nhỏ bên kia ngồi chờ = =!

Chỉ lát sau đã có người lại phân phó ta, nói là đưa ta đến ở chung phòng với Thánh Nữ. Sau khi ta dọn dẹp phòng một chút xong bèn nằm trêngiường vừa chờ Tiểu Lôi về vừa tranh thủ chợp mắt một chút.

Không rõ bao lâu, chợt thấy có tiếng đẩy cửa, có lẽ Tiểu Lôi đã về, tatừ từ nhắm mắt lại miễn cưỡng hỏi: “Thế nào, có lấy được vé không?Có…thấy mỹ nam nào đẹp trai không a, còn nữa, Dương Chi Hách cái..tênbéo phệ kia.. có tới hay không?”

“…” ta chờ lúc lâu cũng không nghe Tiểu Lôi trả lời. Mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.

Một đám người, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, đứng đầuchính là cái tên mặt mũi xanh mét – Dương Chi Hách! Tiểu Lôi đang rấtngượng ngùng lẫn bất an đứng một bên còn cái tên.. đại thúc trung niênkia đứng ở một bên

Ta nhảy xuống giường, ngượng ngùng quay qua cười một cái với Dương ChiHách, sau đó trợn mắt nhìn Tiểu Lôi đang đứng bên cạnh hắn! Thấy ta đứng lên, ngoại trừ Tiểu Lôi cùng Dương Chi Hách, mọi người còn lại đều đồng loạt quỳ xuống: “Đan Mai lâu cung nghênh Thánh Nữ đại gía quang lâm!”

“Ách… các ngươi, lui xuống trước đi.” Ta không tự nhiên, phân phó.

“Ngươi vừa mới gọi cái gì?” Chờ mọi người lui ra xong, Dương Chi Hách mớ bắt đầu phát tác

“Tiểu Dương a, bớt giận, Aha ~ Aha ha ha ha ha ~, ngươi sao đã ở đây a?” Ta cố gắng vụng về lảng sang chuyện khác.

Mặt Dương Chi Hách âm u nhìn ta, cuối cùng quỳ gối: “Những lời này phảilà ta hỏi ngươi mới đúng chứ! Ngươi không phải đang trên đường đi kinhthành sao? Còn nữa, đội hộ tống của ngươi đâu?”

“Chạy trốn…” Ta nhỏ giọng trả lời.

“Chạy trốn? ! ! ! ! ! Nhiều người trông nom như vậy mà ngươi vẫn có thểchạy trốn? !” Đồng chí Tiểu Dương nhìn ta từ trên xuống dưới

“Ách…Kỳ thật…Kỳ thật là vì ta bất cẩn đắc tội với Thừa tướng đại nhân, sau đó tự trốn ra được-” Ta cười mỉa.

“Thừa tướng đại nhân, Tư Đồ Dực?” đồng chí tiểu Dương sắc mặt xa xầm

Ta gật đầu.

“Ngươi làm sao lại đắc tội với hắn?”

“Cái…này…” Ta nói không nên lời.

“Chuyện …này…Tiểu Dương a, ngươi có biết, nếu bất cẩn đắc tội Thừa tướng đại nhân sẽ có hậu quả gì không?” Ta yếu ớt hỏi.

“Tình hình chung là không có khả năng sống sót, nhưng cũng cần xem ngươi chọc hắn giận tới mức nào? Nếu không phải quá lợi hại, có lẽ cũng không đến nỗi phải chết đâu. Ngươi rốt cuộc đã đắc tội hắn thế nào?” đồng chí Tiểu Dương hỏi.

“Ta…ta thuốc hắn.”Ta trả lời.

“Bỏ thuốc? Thuốc xổ? Giống như ta lần trước ư?” đồng chí Tiểu Dương từ mặt xám chuyển sang trắng bệch.

“Không phải.” Ta lắc đầu tiếp tục trả lời: “Không phải thuốc gì quá lợihại, hơn nữa thuốc cũng chỉ có tác dụng trong hai canh giờ.”

“Sao, đó là thuốc gì?” đồng chí Tiểu Dương sắc mặt tươi lên một ít.

“Là…Mê…Mê dược!” ta nhỏ giọng trả lời.

Đồng chí Tiểu Dương té ngã tại chỗ.

“Lá gan của ngươi cũng lớn thật nha. Tư Đồ Dực mà ngươi cũng dám hạ thủ? !” Đồng chí Tiểu Dương khó nhọc đứng lên, nhìn ta khinh bỉ.

Ta thành khẩn tiếp nhận sự khinh bỉ của hắn, tiếp tục nói: “Ta cũng chỉlà không cẩn thận thôi-, thật ra ta vẫn chưa có làm gì hết á!”

“Ngươi thật sự cái gì cũng không làm?” Đồng chí Tiểu Dương không tin.

“Ta…cũng chỉ mới … đem quần áo của hắn lột sạch.”

Sắc mặt đồng chí Tiểu Dương mới vừa hơi hơi tươi lên được một tí lại lần nữa xám xịt

“Sau đó, trói hắn vào thành giường trong xe.” Ta yếu đuối, nói tiếp.

Mặt đồng chí Tiểu Dương từ xám biến thành xanh mét.

“Cuối cùng…lúc chạy trốn, còn nhân tiện mang theo cả quần áo của hắn.” Ta cuối cùng cũng kể xong.

Mặt đồng chí Tiểu Dương rốt cuộc thành công biến thành đen thui!

“Ngươi…” gương mặt xám đen của đồng chí Tiểu Dương co quắp lại, nhìn ta không thể tin được. Sau đó… đột nhiên lại cười!

“Ha ha ha ha khá lắm, ha ha ha…Ta phục ngươi…Ngươi thật quá lợi hại, haha ha…Tư Đồ tiểu tử kia, cả đời cũng chưa bị ai đối xử như vậy….ha haha…ha ha…Vậy ra ta không phải là …thảm nhất…ha ha …Còn có người bị ngươi chơi thảm hại hơn ta…Ta…Ta không xong, cười đến vỡ bụng mất!” Đồng chíTiểu Dương gập người, ôm bụng mà cười.

= =! Mắc cười đến vậy sao? !

“Ngươi tốt nhất không được để hắn bắt được. Nếu không, ta đoán chừngngươi sống cũng không bằng chết.” đồng chí Tiểu dương vất vả lắm mớingưng cười được, nói với ta.

Sống không bằng chết? ! Đầu ta đầy mô hôi lạnh.

“Vậy, tiểu Dương?”

“Cái gì?”

“Ngươi không phải là đệ nhất sát thủ của Huyền Vũ đường sao, ngươi cóthể ám sát hắn không?” Ta ngập tràn hy vọng nhìn Dương Chi Hách

“Trên đời này, rất nhiều người muốn giết Tư Đồ Dực, nếu ta có thể giếthắn, hắn cũng không còn sống được đến hôm nay.” đồng chí Tiểu Dương lắcđầu.

“Nhưng ngươi là…có lẽ hắn sẽ tha cho ngươi một mạng.” đồng chí Tiểu Dương thấp giọng thì thào, như tự nói với chính mình.

“Cài gì? !” Ta không nghe rõ được hắn nói cái gì

“Không có gì. Ngươi sau này cố gắng đừng tiếp xúc với hắn nữa.”

Tiếp xúc? ! Không đâu, ta thấy là bỏ chạy liền!

“Tiểu Dương, ngươi không ở Linh Sơn giúp ta quản lý Huyền Vũ đường, chạy đến đây đấu cái gì?” Đến phiên ta hỏi ngược lại đồng chí Tiểu Dương

đồng chí Tiểu Dương ngẩng cao đầu ngạo mạn, ngập tràn khí phách nói: “Đó chính là công việc của ta! Là là một ngươi rất Kính Nghiệp!”

Gừ z ~!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv