Sau khi ta rời khỏi nhà Cẩu Nhi, cứ đi cứ đi mà không rõmục đích. Vốn một lòng vẫn cho rằng sẽ chung sống với gia đình Cẩu nhica suốt đời. Nào có cứ ngờ đâu đột nhiên lại xảy ra biến cố. Vốn đượcngười ta nhặt về, thân phận của mình một chút cũng không nhớ được, tiềntrên người tuy đủ dùng trong mấy ngày nhưng… sau này thì phải làm saobây giờ? Có nên… thử tìm lại người thân không nhỉ?
Trong vô thức ta lại đi đến con sông trước kia Cẩu Nhi ca từng nhặt tavề. Lặng lẽ nhìn con sông nơi mình từng đáp xuống, trong lòng ta khôngkhỏi cười khổ. Ông trời ơi, nếu ta là nương tử mà ông đã bồi thường choCẩu nhi ca, bây giờ hắn lại không cần ta nữa, vậy có phải là ông cũngnên bồi thường cho ta một tướng công hay không…
Vì vậy….
Một bóng trắng từ trên cao ‘nhẹ nhàng’ đáp xuống.
 ̄□ ̄| |,… Không phải chứ…Thật sự ban xuống cho ta một tướng công sao?
Đâu cần nghĩ nhiều như vậy, … trước cứ phải cứu “lão công” ông trời bancho ta rồi hãy nói. Ta vội nhảy xuống sông, tay chân luống cuống cộngthêm hao tổn hết công hết sức, cuối cùng đã đưa được ‘vật thể vừa đápxuống’ vừa khiêng vừa kéo lên bờ. Ta lại vội vàng vén mớ tóc dài ẩm ướtkia ra nhìn thử xem tướng công mà ông trời ban cho ta có cái dạng gì!
Những sợi tóc bạc dính bết trên mặt dần được vén ra, để lộ ra một gươngmặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt bụp hi hí, túi mắt kéo sụp xuống tậnmũi, lông mi cộng thêm chòm râu là có thể che lấp một nửa khuôn mặt.Hình ảnh một ông già từ từ hiện ra trước mắt ta.
ORZ! ! ! ! ! !
Ông trời ơi, ta muốn là lão công (ông chồng), chứ không phải lão Công Công (bố chồng) đâu! T0T.
Xem ra mệnh của Nhị Nữu ta đúng là không tốt. Nhìn thoáng qua lão giànằm bên cạnh chỉ còn chút hơi tàn, ta thở dài nói với lão: “Lão gia gia, ta kéo ông lên bờ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bản thân ta cũng rất thảm, thật sự không có năng lực cứu ông. Như vậy đi, lát nữa trênđường đi nếu có gặp ai, ta sẽ nói với họ là ông đang ở đây, để bọn họđến cứu ông có được không?”
Thấy lão không có phản ứng gì, ta lắc đầu, xách tay nải lên tính bỏ chạy lấy người. Đang lúc xoay người thì đột nhiên có một cánh tay lạnh lẽobắt chặt lấy chân ta.
Ta cúi xuống nhìn. Tay lão già thò ra một ngón, chỉ vào… cái túi đựng bánh chiên hành của ta, trong miệng lẩm bẩm: “Đói… đói…”
Ta nhìn lão già, rồi lại nhìn bánh chiên hành. Thôi được, cái này vốn là làm cho Cẩu Nhi ca ăn -, bây giờ hắn không ăn nữa, cho ông coi như làmviệc thiện một lần vậy.
Vì vậy ta liền mở cái túi ra, cầm một cái bánh đút cho lão. Vừa đút vàomiệng xong, tinh thần của lão liến tốt lên thấy rõ. Lại ăn hết cái bánhxong, ánh mắt lão bị mí mắt kép sụp khi không lại mở ra, tham lam mànhìn… cái túi đựng bánh chiên hành của ta.
Ta lại cho ông ta thêm một cái nữa. Lần này, ông ta tự cầm lấy, nhét àoào vào miệng giải quyết gọn lẹ. Tiếp tục dùng đôi mắt ti hí như khe lỗnhìn ta. Ta đành phải cho hắn thêm một cái nữa T-T!
“…”
Khi đã ông ta tiêu diệt xong cái ánh chiên hành thứ năm, toàn thân làmnhư sống lại, ngay cả đôi mắt ti hí cũng bắt đầu phóng tinh quang, chămchú nhìn vào cái túi trong tay ta. Ta vội vàng bảo vệ cái túi đựng bánhchiên hành kia: “Không… không được, ông đã ăn hết một nửa rồi, ta cònphải chừa lại chút để làm lương khô”
Ông lão làm như không nghe thấy kháng nghị của ta, xông lên chộp lấy cái túi bánh đang tỏa ra mùi thơm hành phi như sói đói vồ mồi. Thấy ta ômchặt lấy cái túi tránh né, không biết bằng cách nào vừa thở phì phò vừađiểm vài cái trên người ta. Ta lập tức không thể cử động, không còn cách nào khác đành phải trơ mắt mà nhìn lão cướp lấy những chiếc bánh chiênhành của ta. Rắc… rắc… (tiếng vỡ giòn) – bắt đầu ăn.
“Này, ít nhất thì ông cũng phải chừa lại cho ta một cái chứ, một cáicũng được…!! Nó là vật kỷ niệm cuối cùng của ta và Cẩu nhi ca đó!”
Trong khi ta gào thét chói tai thì lão già đã đem cái bánh trứng gàchiên hành cuối cùng nhét đầy miệng. Nghe thấy tiếng la hét của ta, cuối cùng cũng ngừng động tác cắn ngoạm (có lẽ cuối cùng cũng đã ăn no rồi – -) Sau đó đem nửa miếng bánh chiên hành còn vương *** nước miếng củalão đưa đến trước mặt ta…
“Bỏ đi, cũng… Ông ăn luôn đi…” Ta vừa nhìn cái mép bóng mỡ và nước miếng kia vừa nói.
Lão già không chút do dự giải quyết nốt nửa miếng bánh cuối cùng, còn vỗ bụng tỏ vẻ đã ăn no, rốt cuộc mở miệng nói với ta: “Đa tạ cô nương cứugiúp. Xin hỏi ở đây là chỗ nào? Cách kinh thành có xa không?”
“Không dám, nơi này là Ngưu gia trang, cách xa kinh thành cả vạn dặm.Chỉ là, lão… gia gia? Ông có thể… cho ta cử động được không? Bánh cũngđều bị ông ăn hết rồi ….”
Ông lão vừa nghe ta nói cách kinh thành còn rất xa, sắc mặt liền thay đổi!
Sau đó ngượng ngùng nhìn ta nói: “Lần này ta vào kinh là có việc quantrọng, nhưng … nhưng lại… không cẩn thận quên mang theo lộ phí. Ta thấycô nương cũng là người quen, không biết… không biết cô nương có thể cholão hủ này mượn chút ngân lượng. Sau này lão nhất định trả lại gấp đôi.”
Vừa nói vừa bắt đầu lục lọi tay nải của ta, vừa tìm thấy hai thỏi bạc liền nhét ngay vào trong người.
“Một lúc nữa, huyệt đạo sẽ tự giải, đại ân của cô nương, sau này nếu có duyên ta sẽ đền đáp thỏa đáng! ! ! !”
Ông lão để lại câu nói này rồi thở phì phò hai cái rồi biến mất tămtích. Bỏ lại ta đang trợn mắt há mồm không kịp phản ứng, trước sau vẫnduy trì tư thế yêu cầu cao độ cùng toàn thân ướt nhẹp.
Lần đầu tiên ta cứu một lão công công, để rồi! Lật lọng-… cướp bóc ta…
Ta chờ mãi cho đến lúc bầu trời tối đen… lại chờ đến khi trời sáng… Rốtcuộc nghe được âm thanh giống như tiếng mở chốt, “pặc~” một tiếng. Sauđó toàn thân liền xụi lơ, đổ nhào xuống bãi cỏ. Ta tự đánh giá tính tình ta cũng tốt siêu cấp… vậy mà gặp phải hoàn cảnh toàn thân ra ma này rốt cuộc cũng nhịn không được mà **** bậy:
“Khốn kiếp! Vậy mà gọi là một canh giờ sao???”
Người ta lúc xui xẻo thì ngay cả uống nước cũng bị nghẹn. Trong vòng cómột ngày ngắn ngủn, ta từ Trạng nguyên phu nhân tương lai biến thành một con nha đầu thô tiện bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Vậy cũng không tínhđi. Khi không lại gặp phải một ông già sắp chết, tựa như một sinh vậtyếu đuối vô hại, ai ngờ lại là quân ăn cướp! Ta ôm tay nải trống trơn,khập khiễng bước đi. Một ngày một đêm rồi chưa có gì lót bụng, ta vôcùng tưởng niệm túi bánh trứng gà chiên hành của ta.
Bây giờ thì tốt rồi. Không có nhà để về không nói, đến tiền cũng khôngcòn. Hiện tại, vấn đề cấp bách chính là tìm một công việc để giải quyếtnhu cầu sinh hoạt cơ bản của ta. Trong lúc đang không phải biết làm thếnào thì một tờ thông báo tuyển dụng hoa hoa lệ lệ hiện ra trước mắt ta.
Được lắm, lão Thiên đại thần, coi như ông cũng không đến nỗi hết thuốcchữa. Sự kiện… lão công công kia, ta coi như chỉ là sai lầm của ông.