Ngày thứ hai, sư phụ gọi ta và Lụcmỹ nam, còn có Thanh Long vào phòng. Đầu tiên sư phụ cho ta một viênthuốc nhỏ, nói với ta: “Ta…trước bào chế viên thuốc này cho ngươi phụchồi thân thể, sau khi ngươi ăn xong, không cần ba ngày sẽ có thể khôiphục lại nguyên khí.”
Ta gật đầu.
“Thanh Long.” sư phụ gọi.
“Vâng”
“Nhị Nữu một khi đã khôi phục nguyên khí là có thể tiếp nhận linh lựccủa thánh thú. Ngươi chuẩn bị thuật pháp trị liệu, chờ Nhị Nữu khôi phục nguyên khí thì bắt đầu chữa thương cho nàng.”
“Vâng, sư phụ.”
“Hạc Hiên.”
“Dạ có.”
“Ngươi hỗ trợ Thanh Long, giúp Nhị Nữu chữa thương, từ từ truyền thụ cho nàng một ít công pháp cường thân hộ thể.”
“Vâng, sư phụ, đồ nhi cũng đang có ý đó.” Lục mỹ nam trả lời.
Sư phụ an bài thế này, ta xem…cũng thật thích chí nha! ! ! ! ! Thoáng vô tình nhìn thấy, khóe miệng sư phụ rất quỷ dị rất quỷ dị, hơi hơi đánhcong lên. Sau đó, hắn quay đầu nhìn ta như muốn hỏi, sắp xếp như vậyngười có hài lòng không ~?
Ta thắc mắc. Này…, sư phụ đại nhân, ngươi đang nghĩ cái gì a? Là vì ta mới…Nhưng suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra! ! ! ! !
Sau khi từ biệt sư phụ, ta đang định trở về phòng lại thấy Tiểu Chu Tước hưng phấn chạy đến.
“Nhị Nữu, nói rất đúng nha. Thật sự có chim bồ câu từ nhà Kiền trưởnglão bay ra, xem đây hình như là thư.” Vừa nói vừa đưa cho ta một ốngtrúc rất nhỏ.
“Chim bồ câu đâu?” Ta vừa mở thư vừa hỏi Tiểu Chu Tước.
“Ừm, mùi vị cũng bình thường.” Tiểu Chu Tước vừa trả lời vừa xoa xoa bụng, một cọng lông trắng từ miệng nàng bay ra.
“…Cái…này, lần sau không được ăn!” Đầu ta đầy vạch đen.
“Ách…Ngươi nhìn xem, cái này viết cái gì.” Ta đưa tờ giấy cho Tiểu Chu Tước
“Nhị Nữu đã thành công kế nhiệm Thánh Nữ, có thực hiện bước tiếp theohay không, xin Yến Vương phân phó.” Tiểu Chu Tước thì thầm.
“Hừ, Đám người tập kích lần trước chắc chắn là có liên quan đến bọn họ, ta đây sẽ chộp cổ hắn!” Tiểu Chu Tước hung dữ nói.
“Đừng, thả dây dài câu cá lớn. Chuyện còn chưa hoàn toàn tra ra manhmối,…không cần đả thảo kinh xà.” Ta ngăn cản Tiểu Chu Tước. Nghĩ thầm,ngay cả Yến Vương cũng bị cuốn vào, xem ra người nhòm ngó miếng thịt béo Linh Sơn quả thật không ít.
“Tiểu Chu Tước, ngươi tiếp tục theo dõi, xem Kiền trưởng lão gần đây cóliên lạc với những trưởng lão nào. Còn nữa, phàm là chim bồ câu mặc kệlà bay ra hay bay vào đều phải ngăn chặn, mang nội dung thư ghi chép lại rồi thả đi. Ngàn vạn lần không được ăn chim bồ câu nữa. Xong việc talàm bánh trứng đền lại cho ngươi!” ta nói với Tiểu Chu Tước.
“Ừm, ta nhớ rồi.” Nói xong liền vội vàng rống rống – hóa thành một con chim nhỏ bay đi…
Trở về phòng, uống thuốc sư phụ cho xong, ta cuối cùng cũng có thời gian tĩnh tâm nghiên cứu những ảnh chụp mà tiền bối lưu lại trong điện thoại di động. Phác họa trong ảnh chụp hơi bị ố vàng, chắc là được chụp lạitừ một quyển sách, mỗi tấm ảnh chính là một trang sách. Mỗi trang đều vẽ một động tác, phía dưới mỗi động tác cũng đều có một hai câu chú giải.
Trang đầu tiên, bên cạnh hình vẽ người có viết mấy cổ tự (chữ của ngườicổ xưa), có lẽ là tên loại võ công, phía dưới cổ tự còn có một dấu ngoặc ghi chú nho nhỏ, ta nhìn kỹ bên trong thì ra là chữ Hán! Vì vậy taphóng đại ảnh lên, phát hiện trong dấu ngoặc có viết: Phương Liền Mạc!
Thất sư đệ? !
Phương! Liền ! Mạc? ! ! ! !
Nhìn thấy ba chữ này ta hoàn toàn sôi trào. Ba ngày liền ta trốn trongphòng không chịu đi đâu, chăm chỉ nghiên cứu khoảng một nghìn tấm ảnhrồi vẽ lại, sau đó hưng phấn chạy đến hỏi sư phụ.
“Sư phụ, người nhìn xem, đây là võ công gì!” Ta đưa mấy bức vẽ cho sư phụ.
Sư phụ tiếp nhận bí tịch, vừa mới thoáng xem qua đã giật mình, nhìn tahỏi: “Đây … đây là Gia lăng bộ pháp đã tuyệt tích, làm sao ngươi có.”
“À…Đây là…Đây là ta tìm được trong núi cùng với lệnh bài Thánh Nữ-” Ừm, không tính là nói dối nha.
Sư phụ gật đầu, nói: “Đây là một loại khinh công tuyệt đỉnh rất hợp chongươi luyện. Mặc dù học rất phức tạp nhưng thi triển khinh công nàykhông cần dùng nội lực. Sau khi luyện thành, khinh công của ngươi trêngiang hồ sẽ không ai bì kịp, trừ phi hắn cũng luyện Gia lăng bộ pháp.”
Ta nghe xong trong lòng kích động, chính là tuyệt đỉnh khinh công – làMạc kế a (kế để sờ người khác)! Không xong liền chạy! Lại không cần nộilực vẫn có thể luyện! ! ! ! ! ! Oa tạp tạp tạp ~! Tiền bối đại nhân,người thật giống như từ mẫu nha! Mẹ thân yêu, vô cùng thân yêu! Hận làta xuyên không muộn hơn ba trăm năm, nếu không, không muốn kết nghĩa anh em cũng không được!
Biết trong tay mình là bảo bối, ta liền thương lượng với sư phụ. Sư phụ, ngươi có thể chỉ cho ta một chút…những chú giải này là có nội dung gìkhông?
Sư phụ có vẻ suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Ngươi chờ một chút!” Khôngđợi ta hết hưng phấn đã chạy vào nội đường, một lát sau làm vẻ hả hêthần bí – cầm hai món đồ đi ra.
Là một quyển bí tịch, bên trong cũng phác họa mấy hình vẽ rất giống với bản thảo trong tay ta, rất nhiều động tác.
Sư phụ…đưa bí tịch cho ta xem. Ta nhìn cái tên. OX pháp?
“Đây là phương pháp dùng độc của ta, người cầm đi. Cùng Gia lăng bộ pháp luyện tập, có gì không hiểu hoặc nhìn không rõ cứ đến hỏi ta.”
Cách dùng độc? Cho ta cái này…luyện làm chi? ! Ta có chút mờ mịt.
“Ta từng nghĩ sẽ dạy ngươi công phu điểm huyệt-. Nhưng muốn học, khôngchỉ yêu cầu nội lực, nếu gặp phải nhân vật lợi hại, ngươi có điểm cũngđiểm không lại.” Sư phụ nói tiếp.
…Này…Này sư phụ đại nhân, ngài rốt cuộc là có ý gì?
“Thủ pháp dùng độc này, phối hợp với cái này, muốn khống chế người làkhông thành vấn đề-.” Sư phụ vừa nói vừa xuất ra một món đồ khác cho taxem, là một bình nhỏ đựng thuốc bột.
Ta cầm bình thuốc, đang muốn mở ra nhưng đã bị sư phụ ngăn lại.
“Không được! Giờ ngươi chưa thuần thục thủ pháp dùng độc, không được lộn xộn. Bình thuốc này là ta đặc biệt nghiên cứu bào chế-. Bất kể là đốiphương võ công cao cỡ nào, bất kể là người hay thần, là yêu hay thú chỉcần trúng thuốc này, trong vòng hai canh giờ sẽ mất đi nội lực, toànthân xụi lơ. Nhưng lại không khiến đối phương hoàn toàn mất đi năng lựcphản kháng, cho nên cũng sẽ không mất đi niềm vui thú chinh phục…” Sưphụ dùng vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu qua kỳ dược của hắn. Nhưng tatuyệt đối có thấy lão nhân gia khóe miệng ông ta lại rất quỷ dị rất quỷdị khẽ cong lên!
 ̄□ ̄|||… Ta vô cùng kinh hãi nhìn sư phụ, tiếp sau hắn còn nói cái gì tahoàn toàn không nghe thấy! Trong đầu toàn bộ đều là câu nói: sẽ khôngmất đi niềm vui thú chinh phục…sẽ không mất đi niềm vui thú chinhphục…sẽ không mất đi niềm vui thú chinh phục…
Không trách sao lại có câu nói: một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy.Sư phụ là…thật sự là cha thân yêu đáng kính của ta a! ! ! ! ! Này…Thuậtdùng độc này phải là ‘Thượng kế’! ! ! ! ! ! !