Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 472



Nghiêu Tây công chúa sợ mình mà đeo bám Tiêu Hoa Ung quá mức thì sự tình sẽ như lời Thẩm Hi Hòa nói, khiến
bệ hạ nghĩ mình si mê Tiêu Hoa Ung.
“Công chúa cứ xử sự như thường, khi thời cơ đến, ta tự khắc hành động” Nàng rất thích đóng vai kẻ ác.
Huống chi Tiêu Hoa Ung thườn0g than vãn rằng nàng không quan tâm đến hắn còn gì? Chiều ý hắn một phen
cũng tốt.
“Mong quận chúa nói với Thái tử điện hạ một tiếng. Ng1hiêu Tây công chúa nhắc.
Nếu Tiêu Hoa Ung không biết chuyện, chỉ e Thẩm Hi Hòa còn chưa kịp ra tay, Tiêu Hoa Ung đã khó dễ nàng ta
trước2. Nghiêu Tây công chúa không muốn nối gót Mục Nỗ Cáp. Nàng ta sợ mình mà đi tìm Tiêu Hoa Ung thì hắn
sẽ không phối hợp diễn trò cùng mình, phải 6có Thẩm Hi Hòa nói trước mới được.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Công chúa yên tâm, ta sẽ báo cho Thái tử điện hạ.”
Thương lượng thỏa đ9áng xong xuôi, Nghiêu Tây công chúa bèn đứng dậy rời đi, dù sao cả hai chẳng thân thiết
cho lắm, muốn hàn huyên cũng không biết phải nói gì.
Thẩm Hi Hòa đợi thêm một lát, để Nghiêu Tây công chúa đi trước rồi mới đứng dậy, đi đến Lộng Ngõa viện xem
xét một lượt, sau đó tìm một viện tử vắng người ngồi lại. Thân là tỷ tỷ của chủ nhân buổi lễ, nàng không tiện về quá
sớm.
Thẩm Hi Hòa Bảo Trân Châu và Bích Ngọc ra tiền sảnh trông chừng, có chuyện gì còn kịp thời bẩm báo.
Tầm một khắc sau, Thẩm Hi Hòa nghe có tiếng bước chân. Nàng quay sang nhìn Mặc Ngọc. m thanh phát ra từ tiểu
viện bên cạnh, thông với bên này qua cổng thùy hoa. Thẩm Hi Hòa định đứng dậy đi xem thế nào thì nghe tiếng
Thẩm Anh Nhược vang lên: “Vương gia đến đây là có ý gì, Hoài Dương hiểu rõ trong lòng. Vương gia không muốn
cưới ta, ta cũng không muốn gả cho vương gia, ta sẽ tìm bệ hạ để từ chối hôn sự này”
Vương gia ư?
Thẩm Hi Hòa nghi hoặc, nghe Thẩm Anh Nhược nói thì có vẻ là Hữu Ninh đế định làm mai Thẩm Anh Nhược cho
một vị vương gia nào đó nên mới cố ý báo đối phương đến dự lễ cập kê của nàng ta để bày tỏ ý định, hoặc là để hai
người có dịp xem mắt.
“Huyện chủ, tiểu vương không có ý bất kính với huyện chủ, chẳng qua là tiểu vương vẫn chưa làm nên sự nghiệp
nên không có ý định thành hôn trong vòng hai năm tới” Một giọng nam trầm thấp vang lên, nghe chừng còn trẻ, lại
không giống giọng các hoàng tử của Hữu Ninh đế, hay đây là Cảnh vương mà nàng chưa từng gặp mặt?
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thẩm Hi Hòa bác bỏ. Cánh vương không thể nào bí mật hồi Kinh được, phải có lệnh
vua triệu kiến, bằng không chính là tội lớn.
Nếu không phải Cảnh vương thì chỉ có thể là Tổn vương Tiêu Trường Phong.
Không ngờ Hữu Ninh đế lại muốn gả Thẩm Anh Nhược cho Tiêu Trường Phong!
“Vương gia không phải ngại, Hoài Dương đã nói rồi, Hoài Dương cũng không muốn gả cho vương gia” Thẩm Anh
Nhược thản nhiên cười, “Trên đời có muôn vạn người, mỗi người một chí hướng, một niềm vui riêng. Vương gia
không muốn cưới ta không phải do ta không tốt, mà ta không muốn gả cho vương gia cũng không phải tại vương
gia, chẳng qua là ta và vương gia không có duyên mà thôi. Vương gia không cần vì chuyện này mà bứt rứt, cũng
không cần vắt óc nghĩ cách thoái thác để ta không bị mất mặt”
Tiêu Trường Phong nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mặt, thật ra hai người họ không xa lạ gì nhau, dù cách
nhau bảy tám tuổi nhưng cũng từng đi học cùng một chỗ. Thời gian thấm thoắt, không ngờ cô bé bụ bẫm ngày nào
chớp mắt đã trưởng thành, và được Hữu Ninh đế làm mới cho hắn.
Tiêu Trường Phong chưa từng tưởng tượng vương phi tương lai của mình là người thế nào, nhưng phụ thân hắn
mới qua đời, dù người ngoài không biết đi nữa, hắn không thể không màng lễ nghĩa, có thể nào cũng phải để tang
ba năm cho trọn nghĩa phận làm con cái.
Bằng không, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, quang minh lỗi lạc trước mặt hắn có lẽ là một người phù hợp trở thành
thế tử.
“Huyện chủ… nếu hai năm sau.” Nói nửa chừng, Tiêu Trường Phong bật cười rồi lắc đầu, không nói tiếp.
Thẩm Anh Nhược không biết Tiêu Trường Phong định nói gì, cũng không miễn cưỡng. Nàng ta đoan trang làm lễ
với Tiêu Trường Phong rồi quay đi, hôm nay nàng ta là chủ nhân buổi lễ, rời tiệc quá lâu sẽ thất lễ với khách khứa.
Thẩm Hi Hòa đợi Tiêu Trường Phong đi rồi mới bước qua cổng thùy hoa, đứng ngắm cây quế đang trổ đầy hoa
trong sân. Hoa quế rơi rụng đầy sân, hương quế thanh nhã lan xa.
“Bệ hạ thật tình yêu thương Thẩm Anh Nhược” Thẩm Hi Hòa không ngờ Hữu Ninh đế lại sắp xếp cho Thẩm Anh
Nhược một hôn sự như thế.
Ngoài các hoàng tử ra thì Tiêu Trường Phong là người cao quý nhất, kể ra địa vị của hắn còn vững hơn cả các
hoàng tử ấy chứ. Tiêu Trường Phong chỉ cần trung thành với Hữu Ninh đế là được, không cần biết Hữu Ninh đế và
Tiêu Hoa Ung ai thẳng ai thua, hắn vẫn giữ được tước vị thân vương.
Dù gì thì trung với vua là chuyện đương nhiên, hắn không kéo bè kết cánh, chỉ an phận làm thần tử.


Tiêu Trường Phong là biểu ca của Thẩm Anh Nhược, còn là thanh mai trúc mã, nếu nên duyên ắt sẽ tôn trọng lẫn
nhau, phu thê hòa hợp.
Hữu Ninh đế chọn Tiêu Trường Phong đơn thuần chỉ vì muốn tốt cho Thẩm Anh Nhược, hoàn toàn không có yếu
tố chính trị trong đó.
Có lẽ đến con gái ruột cũng không được Hữu Ninh đế quan tâm đến thế.
Lúc Thẩm Hi Hòa bước qua thì Tiêu Trường Phong đã đi rồi, nhưng một lát sau, nàng lại thấy Tiêu Trường Phong
xuất hiện, cùng với Dư Tang Ninh đi bên cạnh. Dự Tang Ninh đang băng bó cho một con mèo, còn Tiêu Trường
Phong thì hơi mất tự nhiên.
Thẩm Hi Hòa đăm chiêu trong chốc lát rồi dẫn theo Mặc Ngọc đi đến chỗ bọn họ: “Có chuyện gì vậy?”
Dư Tang Ninh đang băng bó cho mèo, nghe tiếng Thẩm Hi Hòa thì vô thức rúm người lại.
Bên cạnh bọn họ còn có một tỳ nữ của Thẩm phủ, Thẩm Hi Hòa cũng là chủ nhân của Thẩm phủ, đương nhiên có
quyền hỏi han. Tỳ nữ vội đáp: “Mèo của Dư Nhị nương tử đột nhiên chạy mất, nô tỳ dẫn Dư Nhị nương tử đi tìm
thì thấy nó nhào lên người Tổn vương điện hạ. Tổn vương điện hạ tướng có người tập kích nên làm nó bị thương..”
“Thật là khéo quá” Thẩm Hi Hòa cười nhạt.
Bước lại gần, Thẩm Hi Hòa ngửi được trên người Tiêu Trường Phong có mùi của tri chu hương*, một loại thảo
dược thường gặp ở Mậu Châu, vùng Thục Tây. Loại thảo dược này có thể dùng để điều chế một loại thuốc gây ảo
giác, ngoài ra, mèo rất thích hương thơm của nó.
(*) Một loại cây thuộc họ kim ngân, còn gọi là cây nữ lang Ấn Độ.
Trên người mà có mùi hương này, mèo chỉ cần lại gần là sẽ mất khống chế, lập tức nhào tới.
Nhìn con mèo đang nằm thoi thóp trên mặt đất, Thẩm Hi Hòa hiểu ngay. Nơi này nằm ngay trước nguyệt môn,
Tiêu Trường Phong là người tập võ, bị mèo vọt tới thế nào cũng sẽ ra tay theo phản xạ, hơn nữa sẽ không nương
tay.
Bích Ngọc không hiểu vì sao Dư Tang Ninh không tính kể Dư Tang Tử để giành lấy vị trí Chiêu vương phi mà lại đi
nịnh bợ Thẩm Anh Nhược ngay lúc này, giờ chẳng phải đã rõ rồi sao?


Dư Tang Ninh đã biết trước Thẩm Anh Nhược có thể sẽ kết duyên với Tiêu Trường Phong.So với Chiêu vương đã có đích tử,Tốn
vương Tiêu Trường Phong tốt hơn không biết bao nhiêu lần.Hắn vừa khôi ngô tuấn tú,lại chưa từng thành thân,quan trọng là sau này
ai đăng cơ thì hắn vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý.
Con trai của Hoàng đế đương nhiên không cưới thứ nữ,nhưng cháu trai lại khác.Tuy rằng thân phận Dư Tang Ninh hơi thấp,nhưng
nếu Tiêu Trường Phong khẳng khăng đòi cưới,Hữu Ninh để làm sao ngăn được?
Quan trọng nhất,gả cho Tiêu Trường Phong làm Tổn vương phi thì sẽ không trở thành kẻ địch của Thẩm Hi Hòa,ấy là Dư Tang Ninh
nghĩ vậy,thế nên mới đổi mục tiêu.
Thẩm Hi Hòa không định vạch trần chuyện Dư Tang Ninh dùng tri chu hương vì không muốn tiết lộ bí mật của mình cho Tiêu
Trường Phong biết,xem như nàng ta gặp may.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv