Đám người lập tức trở nên hoảng loạn, ai cũng chen chúc muốn lên xe.
Cùng mọi người lên xe xong, Kiều Yến kéo tui lên xe, hét lớn: “Lái xe! Ngay!”
Chiếc xe quân dụng bắt đầu ầm ầm khởi động, lắc mình vọt đi, xe buýt theo sát phía sau xe quân dụng. Đội viên của đội cứu viện vẫn còn bối rối đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tuy không ai hỏi nhưng ánh mắt của mọi người đã tập trung về phía tui. Tui biết bọn họ muốn hỏi điều gì nhưng không ai mở miệng. Qua cuộc chiến khởi động Kiều Yến ít nhiều đã xây dựng được uy tín của nhóc. ddanLquydon
“Truy Tung Giả?! Ở đâu? Làm sao cô biết được?” Tóc vàng đã nhận nhiệm vụ làm rõ thắc mắc của quần chúng, bán tín bán nghi hỏi.
Đúng vậy, theo bọn họ thì con đường này ngoại trừ hai chiếc xe điên chạy như bị người ta rượt thì không có bất cứ thứ gì khác.
Tuy tóc vàng trừng to đôi mắt ham học hỏi nhưng tui không nghĩ đến chuyện giải thích cho cậu ta.
Gió thổi màn xe bay vù vù như tiếng ma kêu quỷ khóc.
“Bỏ rơi nó chưa?” Kiều Yến bình tĩnh hỏi tui.
“… Vẫn còn theo.” Vì Kiều Yến đứng đón gió trong toa xe, đưa lưng về phía tui nên nhóc không nhìn thấy ánh mắt tui được, tui dùng miệng nói.
“Má… Mấy người đừng dọa ông mà, tao nói cho mà biết, ông nội của tao…” Tóc vàng rất sợ hãi, bất giác thu mình vào trong góc.
“Liên hệ với căn cứ trung tâm!” Kiều Yến quyết định thật nhanh, nói với Khương Kiến.
“Dạ! Đội trưởng!” Khương Kiến lúc nào cũng cợt nhã lúc này lại vô cùng nghiêm nghị, anh ta lập tức leo lên nóc xe, vươn nửa người ra nói với người trong phòng điều khiển.
Một lát sau, anh ta truyền lời của người bên phòng điều khiển về đây. Mặt Khương Kiến xanh mét, báo cáo với Kiều Yến: “Báo cáo đội trưởng, trung tâm yêu cầu chúng ta giải quyết Truy Tung Giả ngoài khu quan sát.”
“Cái gì?! Có nhầm không vậy! Mày lấy ra đây, để tao nói, ông nội của tao là…”
Tiếng tóc vàng ồn ào khiến Kiều Yến mất kiên nhẫn, nhóc đẩy cậu ta ra một bên: “Tránh ra, đồ đáng ghét.”
“Hu hu hu…. Tao sẽ tố cáo chúng mày, ông nội của tao…” Tóc vàng rưng rưng sắp khóc, ngồi trong góc vẽ vòng tròn.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự phải liều mạng với Truy Tung Giả à? Hay cứ để anh ta nói chuyện với cấp trên, dù sao cũng là người quan trọng…” Lã Bang Hào có vẻ rất căng thẳng.
“Khỏi đi, trung tâm trả lời như vậy nghĩa là sẽ không vì ddanLquydon “người quan trọng” này mà đặt cả thủ đô vào vòng nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Trong xe im phăng phắc, chỉ có tóc vàng còn gào thét: “Mày nói bậy!”
“Còn bao lâu nữa đến khu quan sát?” Kiều Yến mở miệng một lần nữa.
“Còn chưa tới nửa giờ đi xe.” Khương Kiến trả lời.
“…” Kiều Yến im lặng chớp mắt, sau đó rút súng lục ra, “rắc” một tiếng mở chốt bảo hiểm ra: “… Dừng xe! Chuẩn bị chiến đấu!”
Thắng gấp, chiếc xe quân dụng vung đuôi dừng lại, xe buýt phía sau cũng dừng theo, có người đưa đầu ra khỏi cửa kính hét to đầy sợ hãi về phía xe quân dụng: “Nhanh lên! Nhanh chạy đi!”
“Những người có thể chiến đấu tiến hành trợ giúp theo mệnh lệnh, những người khác trốn dưới chỗ ngồi, đóng kỹ kính xe! Đừng thò đầu ra!” Khương Kiến nhảy xuống xe quân dụng, đi đến chỗ chiếc xe buýt tuyên bố mệnh lệnh của Kiều Yến.
“Mọi người rút súng ra, chuẩn bị chiến đấu!” Kiều Yến trầm giọng ra lệnh rồi nhảy xuống xe quân dụng.
“Hả? Mọi nười? Tính luôn tao hả?” Tóc vàng sống lại, gào lớn.
Tui đá lên người cậu ta: “Không tính.”
Sau đó theo Kiều Yến nhảy xuống xe, không ngờ tui bị Lã Bang Hào sợ hãi kéo lại: “Hách Hách, đừng thể hiện! Giao cho bọn anh!”
“Đúng rồi, Hách Hách, em đừng đi cho thêm phiền, giao cho bọn anh đi!” Mấy người thường ở chung vui vẻ với Kiều Yến trong đội cũng lên tiếng khuyên can.
“Ủa? Hồ Tân! Hồ Tân không có trên xe!” Đột nhiên có người kêu lên.
… À… Tui đi trước một bước.
Tui đẩy Lã Bang Hào vào xe, xoay người nhảy xuống.
“Wow… Đây mới là tình yêu chân chính…” Tiếng tóc vàng ngu ngơ truyền đến từ phía sau.
Tui đến bên cạnh Kiều Yến, không nói một lời đẩy nhóc về bên cạnh chiếc xe quân dụng, muốn cho nhóc lên xe.
“Không được! Chị không thể…”
Không đợi Kiều Yến nói hết, tui ôm Kiều Yến đến chỗ ngồi cuối xe trước ánh mắt ngây ngốc của mọi người—ném lên xe. ddanLquydon
“Đội… Đội…” Khương Kiến vừa chạy tới đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Tui bước tới hai bước, nhấc Khương Kiến ném luôn lên xe quân dụng.
Ba đội viên trên xe vội vàng phản ứng kịp, chìa tay ra đỡ, kết quả là cả bốn người cùng ngã vào trong xe.
“Mẹ ơi! Mông của tôi!” Sau một giây im lặng, Khương Kiến gào lên như tiếng quỷ khóc sói tru.
“Hách Hách!” Kiều Yến trừng to mắt nhìn tui, vừa định nhảy xuống xe.
“… Cút!” Tui thét một tiếng, mạnh mẽ chặn bước chân của Kiều Yến.
Đây không phải trò chơi!
“… Đáng giận, chuẩn bị bắn yểm trợ!” Kiều Yến bại lui sau khi hai đứa tui trừng nhau, nghiến răng nghiến lợi quát.
“Cái gì? Đội trưởng, Hách Hách…”
“Câm mồm!” Kiều Yến giận không nén được, quát to.
Lúc này, trên khu đất bằng phảng rốt cuộc đã xuất hiện một bóng dáng dị dạng màu đen.
“Người” khổng lồ đứng thẳng bước tới, lớp da màu đen nát tươm, mạch máu màu tím thô to dữ tợn lộ ra ngoài da thịt, phần miệng đã hoàn toàn thối rữa, răng nanh biến dạng, lại thêm tiếng bước chân nặng nề khiêu chiến sự nhẫn nại của con người, trên xe buýt đã có tiếng người khóc òa.
Truy Tung Giả xuất hiện nơi đường chân trời ngừng một lát sau đó hạ thấp người xuống.
Đáng chết đáng chết đáng chết…
“Nổ súng!” Tay trái vung về nơi xa, Kiều Yến khàn giọng ra lệnh khai chiến.
Truy Tung Giả hành động… cơ thể to lớn không chút nào cản trở tốc độ kinh người của nó, dưới cơn mưa đạn, cái bóng đen khiến người ta sợ hãi di chuyển và thay đổi phương hướng thần tốc, né được phần lớn đạn bắn tới, thành công đến gần nơi này.
“Á…! Á…!!!!” Có những tiếng thét chói tai vang ra từ trên xe buýt, đã có người không nghe lệnh tự ý mở cửa xe hòng chạy thoát.
Tui lôi hai thanh loan đao ra theo thói quen mới nhớ tới hai thanh đao Kiều Yến cho tui đã bị tui làm gãy.
“Hách Hách! Chụp nè!”
Kiều Yến đoạt lấy súng trường quân dụng của một đội viên, tháo lưỡi lê trên đó xuống, ném cho tui.
Lúc này, Truy Tung Giả đã dừng ngay trước mắt.
“Ngừng bắn! Chuẩn bị chặn đánh!” Một tiếng hô to, tất cả hỏa lực đều ngừng.
Tui tiếp được lưỡi lê, vừa nghiêng người đã bị Truy Tung Giả đang phẫn nộ gào thét tiếp cận, bắt lấy, nâng lên cao.
“Hách Hách…!!”
Một loạt tiếng kêu sợ hãi, ngoại trừ giọng nói quen thuộc của Kiều Yến còn có nhiều giọng khác cũng rất quen…. Cả không quen nữa… Thật ngoài dự đoán của mọi người.
Khi bầu trời trong suốt như đã trải qua lễ rửa tội ánh vào mắt tui, tui đột nhiên nhớ đến một câu nói của Kiều Yến.
“Chỉ có em mới có thể hoàn toàn chấp nhận chị.”
Là như vậy ư?