Vân Nùng chưa bao giờ thấy dáng vẻ ấy của Cố Tu Nguyên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, giống như là vui mừng quá mức, thậm chí có chút ngơ ngốc.
Hai người vốn là song song đi tới, nhưng Cố Tu Nguyên lại nhịn không được quay đầu nhìn nàng, thậm chí suýt nữa đụng vào người nàng.
"Cẩn thận một chút,"
Vân Nùng nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của hắn,
"Sao ngươi lại cao hứng như vậy?"
Vân Nùng cũng dự đoán được Cố Tu Nguyên cao hứng như thế nào, nhưng cũng không nghĩ có thể đến nông nỗi này.
Cố Tu Nguyên ngoéo ngón tay nàng một cái, thấp giọng cười nói:
"Ta cao hứng cực kỳ."
Hắn xưa nay luôn biết cách ăn nói, lời lẽ rất ong bướm, nhưng hôm nay lại tìm không ra từ gì thích hợp để biểu đạt, nhìn về phía Vân Nùng trong mắt tràn đầy ý cười.
Cố Tu Nguyên thật sự rất cao hứng hạnh phúc.
Hắn từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo bên cạnh Lăng tiên sinh, hơn hai mươi năm đều là vì người khác mà sống, cho đến khi gặp Vân Nùng hắn mới dần dần tìm thấy mục đích sống đích thực. Hai người đã trải qua một vòng sinh tử, cho dù là nằm mơ hắn cũng không ngờ mọi chuyện sẽ tốt như vậy.
Vân Nùng không có suy nghĩ nhiều lắm, thấy Cố Tu Nguyên cao hứng như vậy, nàng cũng thấy vui vẻ.
Hai người chậm rãi đi dạo, Vân Nùng cân nhắc phải ăn chút gì đó, bỗng nhiên có một vị quan viên mặc triều phục thấy Cố Tu Nguyên liền lập tức dừng bước, hắn căn bản không chú ý tới Vân Nùng, hướng Cố Tu Nguyên chắp tay hàn huyên, rồi sau đó nói thẳng chuyện triều chính.
Vân Nùng đối với mấy chuyện này cũng không hiểu biết gì, nàng không nói gì chỉ nghiêng người nhìn nhìn những sạp bán đồ. Một lúc lâu sau, người nọ mới hướng Cố Tu Nguyên nói lời tạm biệt, Cố Tu Nguyên mang theo chút áy náy nhìn nàng nói:
"Khiến nàng đợi lâu rồi, đã nhìn trúng cái gì chưa ?"
Vân Nùng cầm một thứ ở trong tay, cũng không muốn mua, chỉ là cầm lên xem một chút, lại thuận miệng nói:
"Người vừa rồi là ai vậy? Giống như là người của Lại bộ đúng không?"
Cố Tu Nguyên thay nàng thanh toán tiền bạc, gật đầu cười nói:
"Đúng vậy. Nhưng hắn là quan viên nơi khác, năm trước mới bị triệu hồi kinh, cho nên nàng cũng chưa từng thấy."
Từ lúc cung biến năm đó, quan viên trong triều thay đổi có thể hơn một nửa, Vân Nùng không biết cũng có lý. Nàng cũng không hỏi thêm, chỉ cảm khái câu:
"Là người cần cù nhỉ."
Dù sao ở trên đường gặp cấp trên, hàn huyên vài câu liền muốn lôi kéo thương nghị chuyện đứng đắn, thật sự rất tận tâm. Cố Tu Nguyên đề bạt trọng dụng hắn, chắc là người này cũng có bản lĩnh.
"Tính tình của hắn là vậy."
Cố Tu Nguyên mỉm cười lắc lắc đầu, lại nói:
"Còn nữa, trong triều gần đây mọi việc phức tạp, hắn cũng chỉ có thể tận dụng mọi thứ để hỏi như vậy."
Vân Nùng hiếu kỳ hỏi:
"Lại có chuyện gì sao?"
Cố Tu Nguyên lúc trước cũng không nói chuyện mình muốn từ quan với Vân Nùng, hiện thời bị hỏi, hắn dừng một chút rồi nói:
"Ta đã xin hoàng thượng từ quan, trước khi đi phải giao phó mọi chuyện trong tay lại, cho nên có chút bận rộn."
Tân đế đăng cơ đã phá lệ nể trọng Cố Tu Nguyên, trong tay hắn nắm nhiều quyền lợi, cũng quản rất nhiều sự tình, bây giờ hắn bắt đầu đem trọng trách của mình phân phát ra. Hắn giúp đỡ đề cử Sở Huyền Thần vào triều, đem hơn phân nửa sự tình đều giao phó ra ngoài, hiện thời còn một số chuyện lặt vặt cần phải giải quyết nữa là xem như kết thúc.
Năm đó người giúp đỡ hoàng cục là hắn, nâng đỡ Lưu Kỳ thượng vị cũng là hắn, một năm qua phí sức lao động, không chỉ đoạt quyền trả thù Lăng tiên sinh, cũng là muốn cho hoàng cục được củng cố, tứ hải thái bình.
Vân Nùng giật mình nói:
"Ngươi muốn từ quan sao?"
"Đúng vậy, "
Cố Tu Nguyên giải thích:
"Lúc trước mọi việc chưa bình định, cho nên cũng không nói với nàng, hiện thời hoàng thượng cũng đã đáp ứng thỉnh cầu của ta, chỉ chờ đem sự tình giao xong, thì coi như kết thúc rồi."
Người trong thiên hạ đều muốn vào triều làm quan, nhưng hắn tay to quyền lớn như vậy lại muốn giao phó lại hết, thật sự là không giống người thường .
Vân Nùng mang theo chút chần chờ quan sát vẻ mặt Cố Tu Nguyên, chỉ thấy hắn phong khinh vân đạm, cũng không có bất kỳ ý tứ lưu luyến gì, giống như là chỉ phân phát một gói đồ.
Nàng vẫn đắn đo, do do dự dự nói:
"Làm sao ngươi lại đột ngột muốn từ quan? Nếu như vì ta thì không cần..."
Nàng cũng muốn Cố Tu Nguyên ở bên cạnh nàng nhiều hơn một chút, nhưng cũng không bắt buộc lúc nào cũng ở cùng một chỗ, dù sao mọi người đều có ý muốn riêng, không nên vì người khác thỏa hiệp nhiều làm gì. Cố Tu Nguyên hiện thời vì nàng mà như vậy, tương lai nếu có hối hận thì sẽ như thế nào? Có phải là lỗi của nàng không?
Như là nhìn ra tâm tư của Vân Nùng, Cố Tu Nguyên cười nói:
"Sao nàng lại băn khoăn như vậy?"
Còn chưa chờ Vân Nùng trả lời, hắn lại nghiêm mặt nói:
"Ta thấy quyền to chức trọng như vậy cũng chẳng có gì thú vị."
Người khác cầu mà không được, còn hắn lại ở đây nói lời chán ghét.
Nhưng Cố Tu Nguyên rõ hơn ai hết, cái gì mới là thứ quan trọng nhất đối với hắn.
Hắn đã nói đến nước này, Vân Nùng cũng không biết nói gì, mím môi cười nói:
"Nếu đã như vậy thì tùy ngươi thôi."
Cố Tu Nguyên nghĩ nghĩ, lại nói:
"Nàng hiện thời cũng đã có thai, trì hoãn cũng không được, ta phải mau chóng cầu hôn mới được..."
"Kỳ thực ta nghĩ,"
Vân Nùng như có điều suy nghĩ nói:
"Ta nghĩ chúng ta không cần nghi thức xã giao này đâu, nếu phải đem sinh lễ cầu hôn thì sợ là sẽ gây ồn ào huyên náo khiến người ta bàn tán."
Dù sao với thân phận của Cố Tu Nguyên, cho dù là có chút gió thổi cỏ lay, đều phải bị người ta nói ra nói vào, nói gì đến chuyện đại sự thành thân như vậy . Đến lúc đó, chỉ sợ người ta lại đem chuyện năm đó ra bàn tán, Vân Nùng mặc dù không quan tâm người khác nói cái gì, nhưng nghĩ đến tình hình kia thì vẫn cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng Cố Tu Nguyên lại không đồng ý, hắn có chút bướng bỉnh nói:
"Ta muốn cho nàng một đại hôn."
Tuy trước đây hai người đã sống cùng nhau, nhưng bây giờ đã quyết định đầu ấp tay gối chung thân, cho nên ngay cả nghi thức xã giao kia hắn cũng không muốn làm qua loa cho có lệ được.