Vân Nùng vốn sầu đời cả một ngày, căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt, khó xử thật sự, nàng ở Ỷ La Hương cũng phờ phạc ỉu xìu, A Lăng còn tưởng nàng lại gặp chuyện gì.
Kết quả là Cảnh Ninh lại đến tìm để sửa lại chủ ý, thật sự là niềm vui ngoài sức tưởng tượng.
Nhân việc này, những ngày kế tiếp của Vân Nùng đều rất vui vẻ.
Mặc dù không biết Cảnh Ninh vì sao lại đột nhiên sửa lại chủ ý, nhưng thấy Cảnh Ninh không muốn nói, nàng cũng sẽ không truy vấn. Nàng vốn là người lười nhác, cuộc đời sợ nhất là phiền toái, hiện thời như vậy cũng là rất tốt rồi.
Không có việc gì làm nên nàng đã đi đến Ỷ La Hương.
A Lăng cầm bản vẽ phác thảo, rồi cùng nàng tính toán vài loại hương liệu bán chạy, hương liệu nào không còn trong kho thì phải bổ sung.
Vân Nùng ngồi ở quầy sau, nâng má nghe, đầu ngón tay khảy những phím trên bàn tính.
A Lăng liếc mắt, thuận miệng hỏi:
"Cô nương muốn học tính bàn tính không?"
Vân Nùng dừng một chút rồi sau đó lắc lắc đầu:
"Không muốn đâu."
Khi nàng ở trong cung từng đến thượng cung cục chơi, đã thấy cảnh mọi người tính toán, trong một phòng có nhiều nữ quan, bàn tay tính toán lưu loát như đang múa, đứng ở trong viện đều có thể nghe được âm thanh lách tách.
Khi đó nàng tò mò, trở về đã hỏi qua ma ma, ma ma thấy nàng tràn đầy phấn khởi, liền dạy vài câu tính bằng bàn tính cho nàng, lại cầm bàn tính tới cho nàng dùng.
Nhưng mà nàng tính rất chậm, lại còn tính không đúng, bị Cảnh Ninh cười cho một trận.
Từ đó, Vân Nùng chẳng nói gì đến học tính sổ sách nữa cả, không có thiên phú gì nàng cũng chấp nhận.
A Lăng thấy nàng vẫn còn bộ dạng lưu luyến, nhịn không được nở nụ cười nhẹ, đem bàn tính kéo lại, tùy tay khảy vài cái tính toán số lượng.
Vân Nùng nhìn chằm chằm vài lần, liền cảm thấy choáng váng đầu óc, quay đầu đi khảy bình hoa trên quầy.
Kỳ thực lúc trước ở quận chúa phủ, nàng cũng thấy Cố Tu Nguyên dùng bàn tính, nàng cũng không để ý lắm, chỉ thấy Cố Tu Nguyên phần lớn là liếc mắt một cái đã có thể tính ra kết quả.
Khi Vân Nùng lần đầu thấy rất là kinh ngạc, hỏi Cố Tu Nguyên có biện pháp hoặc bí quyết gì hay không, nàng cũng muốn học.
Sau này mới phát hiện điều này cũng phải do thiên phú cho phép, nàng học không được, liền phờ phạc ỉu xìu oán giận:
"Ông trời thật sự là thiên vị ngươi, cho ngươi đẹp đẽ hơn người khác, lại còn thông minh hơn nữa."
"Tuổi của nàng bây giờ học hơi khó, "
Cố Tu Nguyên sờ sờ tóc mai của nàng, an ủi nói:
"Nếu như nàng từ nhỏ luyện tập thì cũng có thể như thế."
Vân Nùng giương mắt nhìn hắn:
"Ngươi từ nhỏ học cái này, là vì tương lai muốn làm ăn buôn bán tính sổ sao?"
Cố Tu Nguyên nao nao, rồi sau đó cười nói:
"Ta khi đó học nhiều thứ nên cũng không biết cái gì sẽ tốt cho cái gì.."
"Vậy tiên sinh của ngươi nhất định rất lợi hại ?" Vân Nùng thuận miệng nói.
Cố Tu Nguyên lần này lại không trả lời nữa, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ ở bên má nàng.
"Cô nương."
A Lăng nhẹ nhàng huých vào cánh tay của nàng, ý bảo nàng nhìn ra cửa.
Vân Nùng thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng ấy, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng quay đầu lại.
Cho đến khi thấy rõ người nọ, Vân Nùng nhẹ nhàng thở ra, nàng hỏi:
"Nghiêm công tử thế nào lại tới đây nữa?"
Nói xong, nàng lại cảm thấy không thích hợp, quay đầu thấp giọng hỏi A Lăng:
"Làm sao ngươi biết được hắn?"
Rõ ràng lần trước Nghiêm Lang tìm đến, A Lăng đã bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi, là Đan Phong ở trong này tiếp đón .
A Lăng ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói:
"Mấy ngày trước ta cùng Đan Phong đi hiệu thuốc bốc thuốc đã gặp vị công tử này, cho nên Đan Phong đã kể chuyện hôm đó cho ta nghe."
Vân Nùng lơ đễnh, nhẹ bổng nói:
"Không có gì đâu, không cần lo lắng."
Nghĩ tới bộ dạng của Nghiêm Lang khi bị Sở Huyền Thần quở trách, ý cười trên mặt Vân Nùng càng sâu hơn.
Nghiêm Lang có chút sợ hãi khi nhìn thấy nụ cười không có chút hảo ý này của Vân Nùng, còn muốn quay đầu bước đi, nhưng do dự một chút, hắn vẫn kiên trì tiến lên ân cần thăm hỏi :
"Đã lâu không gặp."
Vân Nùng nhíu mày, cười hỏi:
"Tới làm cái gì?"
Nghiêm Lang nói thầm:
"Đương nhiên là mua hương liệu."
"Lúc trước là ai nói hương liệu của ta không tốt mà?" Vân Nùng biết rõ còn cố hỏi.
A Lăng đã biết rõ chuyện hôm đó, nghe Vân Nùng hỏi như vậy, nhịn không được nở nụ cười nhẹ.
Nghiêm Lang bị chèn ép, nhưng cũng không có lời nào để nói, dù sao thì cũng do hắn khởi xướng trước, cho nên chẳng trách người khác được. Huống chi hắn còn biết biểu huynh nhà hắn có ý tứ với Vân Nùng, cho nên hắn cũng không dám mạo phạm nữa.
"Lúc trước là ta không đúng, kính xin cô nương lượng thứ, đừng nhắc chuyện này nữa." Nghiêm Lang cười làm lành nói.
Vân Nùng thấy bộ dáng này của hắn liền thu lại nụ cười, hỏi:
"Muốn mua hương liệu gì?"
Nghiêm Lang vốn muốn nói "loại lúc trước", nhưng tròng mắt đảo qua, sửa lại lí do thoái thác, cười nói:
"Cô nương chắc biết loại hương liệu mà biểu huynh của ta dùng nhỉ."
"Sở đại công tử?"
Vân Nùng cũng không phát giác có cái gì không đúng, đương nhiên nói:
"Thì phải là tùng giản ."
Nghiêm Lang vội vàng gật đầu nói:
"Đúng."
Vân Nùng quay đầu lại nhìn A Lăng, A Lăng quét mắt vào danh sách, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:
"Không khéo, tùng giản không có."
"Thật sự là không khéo, "
Vân Nùng thấy Nghiêm Lang hơi có chút thất vọng, liền đề nghị nói:
"Nếu như ngươi vội vã muốn có thì có thể tìm Sở công tử xin. Ta lần trước được Sở cô nương nhờ vả, chế rất nhiều tùng giản, chỉ sợ dùng đến sang năm cũng không hết."
"Ta sai người đi xin nhưng hắn chưa cho."
Nghiêm Lang dừng một chút, lại nói:
"Huống chi biểu huynh hiện thời đã vào triều làm quan, cả ngày bận rộn, ta nào dám lấy việc nhỏ này đi quấy rầy hắn?"
Việc này Vân Nùng cũng biết.
Mấy ngày trước đây hoàng thượng ban phát chiếu lệnh, nói là huỷ bỏ cựu lệ, sau này thủ quan sẽ không cần lấy tướng mạo để sàng chọn, mọi người đều được đối xử bình đẳng.
Chiếu lệnh vừa ban xuống, ai ai cũng vui mừng khen ngợi.
Sau đó có không ít người tiến cử hiền tài Sở Huyền Thần vào triều, hắn tài ba văn hoa, mấy năm nay thanh danh ở ngoài đều được mọi người nhắc tới tán dương, coi như là mục đích chung.
Mà Vân Nùng cũng đã sớm nghe Cố Tu Nguyên nói chuyện này cho nên cũng không kinh ngạc gì.
Nghiêm Lang chuyển hướng nói về Sở Huyền Thần, nhưng Vân Nùng vẫn không mắc câu, chỉ là nói:
"Vậy thì không còn cách nào rồi, nửa tháng nữa ngươi có thể đến lại."
Thấy Nghiêm Lang vẫn không đi, Vân Nùng lại nói:
"Còn có chuyện gì sao?"
"Đều đã đến đây, ta muốn xem xem hương liệu khác của các ngươi như thế nào." Nghiêm Lang nói.
Nghe hắn nói như vậy, A Lăng muốn đi lấy nhưng Vân Nùng đã ngăn cản, đứng dậy nói:
"Ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi, chuyện này để ta là được rồi."
Nàng ở đây cũng không có chuyện gì làm, liền lấy tráp thử hương đến để cho Nghiêm Lang thử.
Nghiêm Lang chậm rãi thử, tựa như thuận miệng nói chuyện phiếm:
"Lại nhắc đến, ngươi cảm thấy biểu huynh của ta là người như thế nào?"
"Tốt lắm,"
Vân Nùng cũng không nghĩ nhiều, một bên cúi đầu mở hộp tráp ra, một bên thuận miệng bình luận:
"Ngày thường không sai, làm người trời quang trăng sáng, tài danh vẹn toàn."
Đây là những lời người ta nói về Sở Huyền Thần, Vân Nùng những năm gần đây nghe được rất nhiều câu như vậy.
Khi tiên đế còn sống, Sở gia cũng không có danh vọng gì, mọi người nhắc tới cũng chỉ khen một hai câu về trưởng tử Sở Huyền Thần mà thôi.
Nghiêm Lang nghe được trong lòng vui vẻ, cảm thấy việc này có tiến triển, liền lại nhịn không được hỏi:
"Ngươi là thế nào lại biết hắn?"
Kể từ khi biết biểu huynh thích Vân Nùng, hắn liền luôn luôn khó chịu, muốn biết càng nhiều chuyện tình.
Vân Nùng dừng động tác một chút, không rõ chân tướng ngẩng đầu nhìn hắn:
"Thế nào lại hỏi câu này?"
Nghiêm Lang cũng phát giác bản thân hỏi quá mức rõ ràng, vội vàng che giấu nói:
"Thuận miệng hỏi một chút thôi. Dù sao biểu huynh của ta suốt ngày đều gặp người đọc sách, thật sự không có gì thú vị ."
Vân Nùng nở nụ cười nhẹ:
"Nhưng ngươi không biết sao?"
Nghiêm Lang mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
"Nghiêm gia cùng Sở gia là thân thích, ta còn tưởng ngươi đã sớm biết thân phận của ta."
Vân Nùng lại mở hộp tráp, đưa cho hắn thử hương, rồi sau đó nhắc nhở nói:
"Ta họ Tạ."
Cô mẫu của Nghiêm Lang gả cho Sở gia, chuyện hôn sự của nàng với Sở gia lúc trước là chuyện của đời thứ hai cho nên có lẽ hắn nhất thời không nhớ ra.
"Cảm tạ cái gì?"
Nghiêm Lang cũng không có hứng thú với chuyện hậu trạch, sững sờ không biết vì sao Vân Nùng đột nhiên tự giới thiệu.
Vân Nùng nâng tay cọ cọ chóp mũi:
"Tạ Vân Nùng."
"Tên này rất quen thuộc, "
Nghiêm Lang cau mày suy nghĩ một lát,
"Ngươi chính là phu nhân hờ của Sở tam công tử sao? "
Nói tới đây, hắn mới hiểu được mọi chuyện, trực tiếp đứng ngây ngốc tại chỗ, hộp hương liệu trong tay cũng rơi xuống.
Chẳng trách biểu huynh nhà mình không chịu nói, Nghiêm Lang rốt cuộc đã hiểu được.