Cho đến khi Cố Tu Nguyên biến mất, Vân Nùng mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhấp ngụm nước ấm.
Xuân Noãn nhìn thấy như vậy, nhịn không được nở nụ cười nhẹ.
"Ngươi cười cái gì?"
Vân Nùng nghi hoặc nói.
"Nô tỳ cảm thấy rất vui,"
Xuân Noãn không che giấu ý cười,
"Có thể thấy người trở về cũng đã hạnh phúc lắm rồi, lại còn thấy quan hệ của quận chúa và công tử tốt hơn trước đây, nô tỳ đương nhiên lại càng cao hứng rồi…"
Vân Nùng tò mò truy vấn:
"Ngươi vì sao lại cảm thấy, ta và hắn so với năm đó còn tốt hơn?"
"Thì... Nhìn ra mà."
Xuân Noãn thuở nhỏ đã đi theo Vân Nùng, quan hệ rất tốt cho nên lời nói cũng không cần kiêng dè cái gì,
"Năm đó người và công tử quan hệ tuy tốt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút gì đó không đúng. Nhưng hôm nay thì khác, mặc dù không biết nói như thế nào nhưng thật là cảm thấy so với lúc trước tốt hơn rất nhiều."
Vân Nùng cúi đầu suy nghĩ một lát, không tiếng động cười cười.
Thật là có chút khác.
Năm đó bọn họ chẳng qua là gặp sắc nảy ra ý, cho nên mới ở cùng một chỗ, lúc đó cũng không bộc lộ tình cảm gì, hiện thời cũng là có khế ước, ngay cả việc hôn nhân đều đã định rồi.
Vân Nùng câu được câu không cùng Xuân Noãn tán gẫu, hỏi một chút về chuyện đã xảy ra một năm qua. Sau giữa trưa nàng cảm thấy buồn ngủ, liền trở về phòng ngủ, khi tỉnh lại đã là chạng vạng.
Chạng vạng nhưng Cố Tu Nguyên vẫn còn chưa trở về.
"Công tử chắc là đang bận rộn lắm."
Xuân Noãn nhìn nàng cảm khái nói,
"Kỳ thực gần đây đã tốt lên nhiều rồi, năm trước tân đế vừa đăng cơ được hai tháng, công tử dường như không ngủ luôn. Cho đến khi sau này bị bệnh nặng mới được dưỡng bệnh ở nhà mấy ngày."
"Lúc đó nô tỳ sợ phát khiếp, sợ công tử sẽ xảy ra chuyện gì, thật may là vẫn bình an vô sự..."
Vân Nùng nghe Xuân Noãn nhắc tới, khác áo choàng đi xuống giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Trang sức ở đây đều là cực tinh xảo quý trọng, vừa mở ra, tịch dương chiếu vào thậm chí có chút chói mắt.
Có một số là đồ trong cung ban xuống, nhưng đa số là do Cố Tu Nguyên sai người làm cho nàng, một năm bốn mùa biến đổi đa dạng khiến người ta hoa hết cả mắt.
Đầu ngón tay Vân Nùng lướt qua những đồ trang sức đó, ánh mắt chạm vào một hộp sắt đựng một cây chi trâm, nàng dừng lại một chút.
Đây là đã từng là một chi trâm nàng rất thích.
Xuân Noãn nhìn ra nghi hoặc của nàng, nhỏ giọng giải thích:
"Cuối hè năm trước, khi công tử bệnh nặng mới khỏi, từng có người đưa tới một mỹ nhân. Mỹ nhân kia có bộ dáng hơi giống quận chúa cho nên công tử liền đem nàng giữ lại."
Như là sợ Vân Nùng hiểu lầm, Xuân Noãn lại vội vàng bổ sung thêm:
"Nhưng công tử vẫn chưa chạm qua nàng ấy, chỉ là để nàng hầu ở một bên,... Nô tỳ nghĩ, công tử muốn giữ lại mỹ nhân kia để tìm kiếm một chút bóng dáng của quận chúa."
Vân Nùng lúc trước từng nghe Cảnh Ninh nói qua chuyện này, không lên tiếng mà chỉ yên tĩnh nghe.
"Nhưng mỹ nhân đó đúng là loại trà xanh, còn tưởng rằng bản thân được công tử coi trọng, thậm chí còn tới nội thất này để trang điểm."
Xuân Noãn nói:
"Công tử vừa đúng lúc thấy được, trách mắng nàng ấy, nàng bị dọa nên làm rơi cây trâm san hô này. Công tử cũng bởi vậy càng giận dữ, sai người phạt nàng rồi đuổi đi."
Vân Nùng sau khi nghe xong sửng sốt một lát, đem cái rương kia khép lại, trả về chỗ cũ.
Xuân Noãn thấy nàng không nói gì, trong lòng lo sợ bất an, lại nhịn không được giải thích:
"Ngoại trừ lần này thì bên cạnh công tử không có ai ..."
"Ta biết."
Vân Nùng thấy Xuân Noãn dè dặt, bất đắc dĩ cười cười.
"Nếu ta nghi ngờ tình cảm của hắn thì hiện thời cũng sẽ không thể ở đây."
Lòng nàng nghi ngờ thân phận lai lịch của Cố Tu Nguyên, nhưng không hề nghi ngờ tình cảm của Cố Tu Nguyên đối với nàng, nghe thấy việc này cũng chỉ là cảm thấy thổn thức thôi, cũng không so đo việc nhỏ không đáng kể.
Nếu không có chút tín nhiệm nào thì nàng ở cùng Cố Tu Nguyên nhiều năm như vậy mới thật sự là uổng phí .
Cố Tu Nguyên trở về rất trễ, trên mặt cũng mang theo chút mệt mỏi, nhưng khi thấy Vân Nùng chờ, điểm mệt mỏi lại thoáng chốc trở thành hư không, hắn bước nhanh lên hỏi:
"Đã trễ như vậy rồi sao nàng còn chưa đi nghỉ?"
"Lúc trưa ta có ngủ một chút nên bây giờ cũng không buồn ngủ lắm..."
Vân Nùng nói xong, liền nhịn không được che miệng ngáp một cái, đành phải bất đắc dĩ sửa lại:
"Có buồn ngủ một chút thôi."
Cố Tu Nguyên bộ dáng này của nàng làm cho tức cười, hỏi:
"Đã ăn cơm chiều chưa?"
"Ăn rồi,"
Như là sợ Cố Tu Nguyên không tin, Vân Nùng lại bổ sung thêm:
"Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Xuân Noãn."
Cố Tu Nguyên thấp giọng cười nói:
"Được, ta tin. Nàng đi nghỉ trước đi, ta đi ăn một chút rồi sẽ đến."
Hắn đã mau chóng đi thu thập thỏa đáng, nhưng khi tắm rửa xong trở về thì Vân Nùng đã ngủ. Nàng ngủ thật sự an ổn, nghiêng người nằm ở nơi đó, không hề che lấp, lộ ra chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Cố Tu Nguyên do dự trong thoáng chốc, hắn cũng không đánh thức nàng, chỉ là một ở bên đặt một nụ hôn xuống môi nàng, rồi sau đó thổi tắt ánh nến, nằm xuống bên cạnh.
Một đêm vô mộng.
Vân Nùng ở trong phủ quận chúa một ngày, liền nói lời tự biệt với Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên cũng biết đây là điều không thể tránh được, hắn che giấu cảm xúc, bình tĩnh đưa Vân Nùng xuất môn.
Nhưng mà Xuân Noãn phá lệ nhắm mắt theo đuôi Vân Nùng, nhỏ giọng dặn dò:
"Quận chúa sẽ lại đến đây chứ? Hay là, nô tỳ đi theo quận chúa luôn được không?"
"Phủ quận chúa lớn như vậy, ngươi dám bỏ đi sao?"
Vân Nùng quay đầu lại nhìn nàng nói:
"Ngươi yên tâm, qua chút thời gian thì ta sẽ đến đây ở luôn."
Xuân Noãn không rõ chân tướng, chỉ lo cao hứng.
Cố Tu Nguyên nghe thấy hai chữ “ở luôn” liền cảm thấy buồn bực đều như tan biến, nhìn Vân Nùng nói:
"Đi thôi. Ta cũng phải đến Lại bộ một chuyến, đúng lúc tiện đường có thể đưa nàng trở về."
Hắn đang nói dối, phủ quận chúa, chỗ ở hiện thời của Vân Nùng, Lại bộ nha môn, ba chỗ này đều không thể nói là “tiện đường” được, chẳng qua là hắn muốn ở cùng Vân Nùng lâu hơn một chút thôi.
Vân Nùng mỉm cười cùng hắn lên xe ngựa đi về nhà.
Mới về đến nhà, Thúy Kiều liền vội vàng ra đón, thấy Vân Nùng cũng không khác thường, mới lại hỏi:
"Hôm qua trên đường mua thức ăn nghe người ta nói, thái hoàng thái hậu đã qua đời, cô nương ở trong cung liệu có gì gây trở ngại không?"
"Không có gì trở ngại, đại trưởng công chúa truyền ta vào cung vốn là để chế hương, nhưng bởi vì chuyện đó nên cũng không có tâm tư liền kêu ta trở về."
Vân Nùng đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
Thúy Kiều cùng Chúc ma ma cũng không sinh nghi, ngược lại còn cùng nhau trò chuyện.
Thái hoàng thái hậu hoăng thệ, hoàng thượng bãi hướng ba ngày, tất cả ca múa yến ẩm đều phải ngừng, quan lại nhà giàu càng phải ấn lệ phi hiếu.
Ngay cả là có chuyện gì, cũng phải nói năng thận trọng không dám nhiều lời, sợ bị người khác nghe thấy thì sẽ liên lụy đến tiền đồ.
Dân chúng tầm thường không do dự nhiều như thế, đầu đường cuối ngõ tửu quán trà khó tránh khỏi nghị luận chút chuyện hoàng gia. Ngay cả khi những câu chuyện so với tình hình thực tế đã trật một vạn tám ngàn dặm, nhưng họ cũng có thể tán gẫu rất khí thế.
Chúc ma ma dặn nha hoàn trong nhà đều phải thay đổi màu xiêm y, chính bà cũng đã sớm thay đổi y phục, cảm khái nói:
"Nhắc mới nhớ, thái hoàng thái hậu đã là thập cổ lai hy, coi như là hỉ tang ."
Vân Nùng gật gật đầu.
"Hơn bốn mươi năm trước, ta mới ký sự không bao lâu, thái hoàng thái hậu khi đó vẫn là hiền phi nương nương cùng hoàng thượng sinh ra nhị hoàng tử. Nghe đồn khi nàng sinh nhị hoàng tử, trong cung liền có điềm lành, hoàng thượng cao hứng thật sự, hạ lệnh đại xá thiên hạ, miễn đi một nửa thuế má..."
Chúc ma ma nghĩ đến chuyện xưa, híp mắt cười nói:
"Khi đó nhà của ta cũng may được cắt giảm thuế má, cha mẹ cao hứng cực kỳ, còn làm sủi cảo để ăn mừng."
Thúy Kiều nghe thấy như vậy cũng nói:
"Hiện thời xem ra, điềm lành hiện ra cũng là chuẩn."
Dù sao thiên hạ đều biết, thái tử trước đó đã ủng binh tự trọng có ý tạo phản, hoàng thượng giận dữ giết thái tử, phong nhị hoàng tử lên làm thái tử, cũng chính là tiên đế hiện thời đã qua đời.
"Đúng vậy, thái hoàng thái hậu cũng từ hiền phi mà lên chức vị cao hơn, từ đó đến nay, có thể nói là tam triều vinh hoa."
Chúc ma ma cảm khái một câu, cùng Thúy Kiều trò chuyện về những tin đồn điềm lành ngày xưa.
Vân Nùng chỉ lẳng lặng nghe, cũng không nói nhiều.
Lại mấy ngày sau, thái hoàng thái hậu nhập táng hoàng lăng, cả thành Lạc Dương ngập trong sắc trắng.
Vân Nùng quỳ gối trong đám người, xa xa nhìn nghi thức hướng hoàng lăng, vành mắt hơi đỏ lên nhưng vẫn cố nén không khóc.
Sinh tử từ mệnh, vinh hoa phú quý cùng ân oán khúc mắc xóa bỏ.
Ngày bình thản, trong lòng Vân Nùng luôn do dự tìm một thời điểm đi gặp Cảnh Ninh một lần, nhưng lại có điều cố kỵ, cho nên nàng chưa thể gặp được.
Nhưng Cảnh Ninh lại chủ động tìm đến.
Nàng là người thẳng tính, cũng không giống Vân Nùng hay kiêng kị, trong lòng nghĩ cái gì là làm cái đó. Lúc trước là có chuyện của thái hoàng thái hậu cho nên không rảnh bận tâm Vân Nùng, hiện thời mọi chuyện trong cung đã lo liệu xong, nàng liền trực tiếp tìm đến Vân Nùng.
Thúy Kiều và Chúc ma ma đều nhận ra Cảnh Ninh, vừa thấy nàng tự mình đến, cả hai đều chấn động, sau đó lại vội vàng ngâm thượng trà ngon cẩn thận hầu hạ .
Nhưng Cảnh Ninh cũng không nhúc nhích, chỉ là nâng nâng tay, ý bảo các nàng đều lui ra ngoài.
Vân Nùng vẫn không hiểu cảm thấy chột dạ, lại không dám nói chuyện nàng đã định hôn ước với Cố Tu Nguyên, chỉ cúi đầu xoa cái khăn tay, chờ Cảnh Ninh hỏi trước.
Cảnh Ninh vừa thấy bộ dáng này liền cảm thấy không ổn, mí mắt không hiểu nhảy lên, sau đó hỏi:
"Ngươi có phải không phải đang có chuyện gì gạt ta đúng không? Nếu không thì sao ngươi lại không dám nhìn ta?"
Vân Nùng ấp a ấp úng nói:
"Ta..."
Nàng mặc dù không có trưởng bối trong nhà, nhiều năm ở chung như vậy, Cảnh Ninh giống như là trưởng tỷ của nàng. Hiện thời tình hình này giống như là một bản tử vậy, nàng gạt trưởng bối cùng người ta định ước chung thân, hơn nữa người nọ còn cùng "Trưởng bối" có hiềm khích với nhau.
Cố Tu Nguyên và Cảnh Ninh bất hòa tồn tại đã lâu, nàng ở giữa thật sự là không biết nên làm thế nào cho phải.
Cảnh Ninh thấy nàng không đáp, nổi lên lòng nghi ngờ, bám riết không tha truy vấn nói:
"Ngươi rốt cuộc còn giấu ta chuyện gì?"
"Ngươi có thể lừa gạt được ta nhất thời, chẳng lẽ còn nghĩ sẽ giấu giếm được ta cả đời sao?"
Cảnh Ninh tăng thêm chút ngữ khí, thúc giục nói:
"Ngươi hiện thời nói ra thì ta còn có thể xem xét giải lượng một chút, nếu là chết cũng muốn giấu giếm ta, chờ ngày khác ta phát hiện ra thì nhất định không để yên đâu."
Vân Nùng kỳ thực cũng hiểu rõ bản thân nàng không có khả năng giấu giếm lâu dài.
Suy nghĩ một hồi, nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng nói:
"Ta đồng ý hôn ước với Cố Tu Nguyên."
Khi nghe nói như thế, Cảnh Ninh căn bản không thể phản ứng, kinh ngạc nhìn nàng, một lát sau đồng tử mắt co rụt lại, lập tức trừng to mắt, trên nét mặt toàn là khó có thể tin:
"Ngươi thật sự điên rồi!"