Vân Nùng vốn cho rằng mình đã bình tĩnh trở lại, dù sao khi ở trong cung khóc cũng đã khóc rồi, bây giờ nàng cũng đã là người trưởng thành, đương nhiên biết phải ngừng khóc.
Nhưng khi nghe Cố Tu Nguyên nói như vậy, giống như là gợi lại sự ủy khuất, nước mắt thoáng chốc liền rơi xuống. Nàng cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên không một tiếng động mà khóc, nước mắt làm ướt một mảnh xiêm y của Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên cảm nhận được nước mắt của nàng, thân thể hắn cứng đờ, lập tức ôm chặt nàng thêm một chút:
"Vẫn còn ta ở đây."
Vân Nùng xưa nay giống như người dửng dưng, bất kể là có chuyện phiền lòng gì, quay đầu một cái liền quên hết. Nhưng Cố Tu Nguyên biết rất rõ thái hoàng thái hậu đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, ngay cả nàng không nói gì nhưng trong lòng nhất định là cực kỳ bi thống.
Dù sao muốn làm cho nàng yên lòng thì cũng chỉ có thể làm như thế này. Cố Tu Nguyên cảm thấy rằng vị trí của hắn có lẽ còn xếp sau thái hoàng thái hậu và Cảnh Ninh.
Vân Nùng khóc một lát rồi dần ngừng lại, nàng lại cảm thấy có chút ngại ngùng. Nàng quay đầu đi cầm khăn lên để lau nước mắt, cúi đầu thấp giọng hỏi:
"Ngươi không phải là muốn vào cung sao?"
"Không đi thì cũng không có trở ngại gì." Cố Tu Nguyên bình tĩnh nói.
Thấy Vân Nùng mất hồn mất vía, hắn cũng không có tâm tình vào cung gặp Hoàng thượng, căn bản không do dự, trực tiếp đi theo nàng.
Vân Nùng lau nước mắt, lại uống ngụm trà:
"Ta không sao, ngươi không cần lo lắng."
Cố Tu Nguyên hơi nhíu mày lại, đang nghi ngờ tính chân thật của lời nói này.
"Ta không nói dối đâu,"
Vân Nùng biện giải nói,
"Nếu không phải ngươi đột nhiên như vậy với ta, ta sẽ không khóc tiếp đâu."
Cố Tu Nguyên dung túng nhìn Vân Nùng, thấp giọng nói:
"Được, đều do ta hết."
Vân Nùng có chút dở khóc dở cười, tâm tình cũng đỡ hơn một chút, nhưng lại nhịn không được hỏi:
"Nếu như ngươi không đi thì thật sự sẽ không sao chứ?"
Dù sao nếu là Hoàng thượng truyền triệu, hắn không đi thì chính là kháng chỉ.
"Nàng chẳng lẽ còn không rõ tính tình hoàng thượng sao?"
Cố Tu Nguyên thay nàng vén lại mái tóc dài,
"Lúc ta tới đã cho người đi báo cáo lại, hoàng thượng sẽ không so đo đâu."
Thực sự, tính tình tân đế rất bao dung, lại hay bao che khuyết điểm. Nếu là người thân cận thì sẽ phá lệ buông thả.
Cố Tu Nguyên là người thông minh, luôn thấu hiểu tính nết của hắn.
Vân Nùng là từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này, bất đắc dĩ nói:
"Ta ở chỗ này cũng không có chuyện gì."
Ngụ ý nói đúng là hắn ở chỗ này cũng không làm được gì.
Cố Tu Nguyên xem thường nói:
"Ta cũng không ngại đâu."
Vân Nùng thấy hắn cố ý như thế, cũng không khuyên nữa, tùy theo hắn thôi.
Vân Nùng thuận thế ngồi bên cạnh bàn, dựa vào song cửa sổ, miên man nhìn người ta đi đi lại lại trên đường.
Cố Tu Nguyên cũng không lên tiếng quấy rầy, từ bên trên giá sách rút ra một bản sơn thủy du ký để xem, lại vuốt ve mái tóc của nàng.
Hai người cũng không nói gì nữa, tâm tình Vân Nùng cũng dần dần an ổn, bất tri bất giác, dựa vào song cửa sổ ngủ.
Tối hôm qua nàng ngủ ở chỗ lạ, mới chợp mắt một chút đã phải tỉnh lại, tính toán đâu ra đấy ngủ còn không được canh giờ.
Hơn nữa lại vừa khóc hai tràng cho nên hiện thời cũng mệt mỏi.
Cố Tu Nguyên xem du ký nhưng vẫn luôn để ý đến Vân Nùng, thấy nàng mê mê trầm trầm ngủ, vội vàng đứng dậy dè dặt cẩn trọng bế nàng lên.
Vân Nùng mơ hồ phát hiện ra, nhưng biết là Cố Tu Nguyên cho nên ngay cả mí mắt cũng không mở ra, chỉ hàm hồ hỏi câu:
"Sao vậy?"
"Ngủ đi,"
Cố Tu Nguyên bế nàng dậy rồi hạ giọng nói:
"Ta đưa nàng về nhà."
Vì quá mệt nên Vân Nùng cũng không hỏi “về nhà” là về đâu, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Bây giờ vẫn còn sớm nên cửa hàng vẫn chưa có ai vào.
A Lăng nhàm chán đùa nghịch đóa hoa tươi, thấy Cố Tu Nguyên ôm Vân Nùng đi xuống lầu, nàng sửng sốt không nói nên lời.
Nàng còn tưởng là Vân Nùng bị bệnh, dè dặt cẩn trọng hỏi:
"Đây là như thế nào?"
Cố Tu Nguyên rũ mắt nhìn Vân Nùng đang ngủ say, thấp giọng nói:
"Nàng ấy đang ngủ, ta sẽ mang nàng ấy trở về."
A Lăng ngẩn ra, trực giác nói rằng như vậy không quá thỏa đáng, nhưng mắt thấy quan hệ của hai người thân mật lưu luyến nên chỉ có thể ngậm miệng, tùy theo Cố Tu Nguyên đem Vân Nùng ôm lên xe ngựa mang đi.
Vân Nùng mệt mỏi, lại thêm sự tin tưởng với Cố Tu Nguyên cho nên nàng liền đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại là đã nằm ở trên giường.
Cố Tu Nguyên không biết đi nơi nào, Vân Nùng cũng không tìm hắn, theo bản năng ngồi dậy.
Giữa trưa ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt nàng, Vân Nùng cảm thấy chói mắt, vội vàng nâng tay che che lại, đợi đến sau một lát mới trở lại bình thường và thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Mọi thứ trong phòng quá quen thuộc, bên cửa sổ có bàn trang điểm, đến góc chỗ lư hương, đều là do nàng sắp xếp. Trên tường còn có một bức họa mỹ nhân do Cố Tu Nguyên tự tay vẽ.
Đây đã từng là phòng ngủ của nàng, nàng ở đây cùng Cố Tu Nguyên khoảng chừng bốn năm.
Cố Tu Nguyên đã mang nàng trở về phủ quận chúa.
Vân Nùng sợ run hồi lâu, lúc trước trong mơ màng, nàng cũng biết Cố Tu Nguyên mang theo nàng rời khỏi Ỷ La Hương, nhưng thế nào lại không ngờ hắn lại đưa nàng về phủ quận chúa.
Thấy căn phòng quen thuộc này, trong lúc nhất thời Vân Nùng không biết nên làm gì mới tốt.
Vân Nùng vẫn còn sững sờ thì rèm cửa bị một người tách ra, khiến nàng hồi phục tinh thần lại, giương mắt nhìn qua.
Là Xuân Noãn ——
Từ nhỏ nàng ấy đã theo hầu hạ Vân Nùng, theo trong cung đến ngoài cung, những năm gần đây, Xuân Noãn luôn luôn trung thành và tận tâm đối với nàng.
Nhưng mà lúc này thái độ Xuân Noãn thoạt nhìn cũng không tốt mấy, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt cũng có vài phần chán ghét.
Vân Nùng đem đầu lưỡi nuốt trở vào, ý thức được Xuân Noãn cũng không biết được thân phận của Vân Nùng, nếu như kêu tên nàng ấy thì có vẻ rất không hợp lí .
"Cô nương tỉnh rồi sao?"
Thanh âm của Xuân Noãn cũng rất lãnh đạm,
"Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, "
Vân Nùng cũng không quen thái độ này của nàng ấy, chần chừ một tiếng rồi lên tiếng:
"Được."
Kỳ thực thái độ này của Xuân Noãn cũng không khó lý giải, theo nàng, Vân Nùng hiện thời chính là một hồ ly tinh bụng dạ khó lường, nhờ vào dáng dấp có vài phần giống quận chúa cho nên mới được Cố Tu Nguyên coi trọng.
Vân Nùng cúi người mang giày thêu, cũng suy nghĩ cẩn thận lý do về thái độ này của Xuân Noãn, thật là dở khóc dở cười.
Chẳng qua nàng lại không thể nào biện bạch cái gì, chỉ có thể mặc kệ thôi.
Đêm qua ở trong cung, Vân Nùng không ăn gì, chỉ uống một nửa chén cháo, cho tới bây giờ cũng chưa ăn gì đàng hoàng.
Cố Tu Nguyên đã cho sai người chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Chẳng qua Vân Nùng ăn cũng không ngon miệng lắm, chỉ động đậy vài đũa rồi không ăn nữa, quay đầu đi hỏi Xuân Noãn:
"Cố Tu Nguyên ở đâu vậy?"
Nghe thấy cách gọi rất quen thuộc, Xuân Noãn nhíu nhíu mày, nhưng Cố Tu Nguyên lúc đi đã phân phó, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại đáp:
"Công tử vào cung rồi."
Vân Nùng nghe xong lời này của Xuân Noãn, cũng ngẩn ra.
Lúc trước nàng còn là quận chúa, Cố Tu Nguyên được nàng nuôi dưỡng bên trong phủ, tùy tùng trong phủ đều gọi là "Công tử". Nhưng bây giờ Cố Tu Nguyên đã là người cao cao tại thượng, ngay cả các triều thần lớn tuổi khi nhìn thấy hắn cũng phải khách khách khí khí xưng hô một tiếng "Cố đại nhân" .
Vân Nùng thực sự không ngờ rằng Xuân Noãn vẫn xưng hô với Cố Tu Nguyên như cũ, mà Cố Tu Nguyên cũng không cho nàng sửa miệng.
Thấy Vân Nùng sững sờ không hiểu, Xuân Noãn liếc mắt một cái, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Vân Nùng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói:
"Nếu vậy thì ta đi về trước đây."
Sắc mặt Xuân Noãn khẽ biến sắc, trong lòng tuy rằng không tình nguyện, nhưng Cố Tu Nguyên đã dặn dò, nàng đành phải nói:
"Công tử lúc đi đã nhắn lại, nói là đi một chút rồi về, kêu ngươi ở đây chờ."
Khi Cố Tu Nguyên nói lời này, vẻ mặt ngữ khí đều rất mềm mại, nhưng ngữ khí của Xuân Noãn thì khác, giống như là vênh mặt hất hàm sai khiến.
Vân Nùng vừa mới đứng dậy, nghe nói lời này, đành phải lại ngồi trở về.
Xuân Noãn kêu người ta dọn dẹp bàn ăn rồi đi ngâm trà, nàng vốn không muốn nhiều lời, nhưng thấy vẻ mặt cử chỉ khi uống trà của Vân Nùng có chút quen mắt, nhịn không được hỏi:
"Thứ lỗi ta mạo muội, xin hỏi cô nương tên họ là gì vậy?"
Vân Nùng dừng một chút rồi nói:
"Ta họ Tạ."
Xuân Noãn truy vấn nói:
"Là người thân của lễ bộ thượng thư Tạ gia sao?"
Vân Nùng lắc đầu.
Xuân Noãn giống như tra hỏi, lại nói:
"Không biết cô nương làm thế nào lại quen biết công tử nhà ta?"