Từ lúc bị bệnh tới giờ Vân Nùng cũng chưa gặp lại Cố Tu Nguyên, ước chừng cũng sáu bảy ngày rồi.
Thực sự thì trước đó, khi hai người ít gặp nhau thì Vân Nùng vẫn cảm thấy không vấn đề gì, thậm chí còn thấy có chút may mắn.
Nhưng sau đêm hôm đó, Cố Tu Nguyên đã nói rằng “Cuộc đời này sẽ không phụ bạc nàng”, giống như là một lời hứa,Vân Nùng tạm thời đem ranh giới vô hình giữa hai người vứt qua một bên, lựa chọn tin hắn thêm một lần nữa.
Bây giờ hai người lại càng giống với năm đó.
Khi Vân Nùng còn là quận chúa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai người luôn dính lấy nhau, cho nên bây giờ nàng cũng có chút nhớ thương hắn. Chẳng qua là từ trước tới nay, Cố Tu Nguyên luôn là người chủ động tìm đến nàng, cho nên bây giờ hắn không đến thì nàng cũng không có cách nào đi tìm hắn được.
Không lẽ lại chạy đến phủ quận chúa? Như vậy thì hơi quá mức rồi.
Vân Nùng ở Ỷ La Hương ngây người nửa ngày, A Lăng cũng đã lành bệnh trở về, bàn bạc một chút chuyện buôn bán rồi lại rời đi.
Ỷ La Hương và Tứ Phương Trai cách nhau không xa, Vân Nùng do dự một lát rồi vẫn quyết định đi đến Tứ Phương Trai xem một chút. Tuy rằng không biết có gặp Cố Tu Nguyên hay không nhưng cũng coi như nàng đi dạo một chút.
Thúy Kiều còn rõ ràng nhớ được chuyện khó xử ở Tứ Phương Trai lần trước, tuy rằng đã có người tới nhận lỗi nhưng khi tới trước cửa thì mí mắt của nàng vẫn không tự chủ giật giật.
“Chúng ta sẽ phải đi vào sao?”
Thúy Kiều đứng ở trước cửa nhỏ giọng hỏi.
“Chứ gì nữa?”
Vân Nùng nở nụ cười nhẹ rồi sau đó nói:
“Nếu không thì ngươi đi về trước đi, một mình ta đi dạo cũng được.”
Thúy Kiều vội vàng đứng thẳng, nghiêm mặt nói:
“Ma ma đã phân phó nô tỳ nửa bước cũng không được rời tiểu thư.”
Trong lòng Vân Nùng cũng biết như vậy nên cười đùa hỏi:
“Ngươi nghe ma ma hay là nghe ta?”
Thúy Kiều khó xử, ngập ngừng trả lời:
“Ma ma cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư thôi.”
Ngụ ý chính là nghe Chúc ma ma.
Thực sự thì Vân Nùng cũng biết nếu như nghiêm túc thì Thúy Kiều tất nhiên cũng nghe nghe theo nàng thôi, nhưng chuyện này cũng không lớn lao gì, cho nên nàng để mặc Thúy Kiều đi theo mình.
Thị nữa bên trong Tứ Phương Trai đã thay đổi, thoạt nhìn thì có chút dịu dàng lại lưu loát, nếu khách không hỏi thì cũng không hề đến quấy rầy.
Vân Nùng nhìn quanh rồi chậm rãi lên lầu, nói đùa với Thúy Kiều:
“Nếu như cô nương kia vẫn còn ở đây thì nói không chừng chúng ta lại nhận được quà xin lỗi nữa đấy.”
Thúy Kiều vốn vẫn còn chút khẩn trương nhưng bị những lời này làm cho tức cười:
“Tiểu thư thật sự là nhìn thông suốt.”
Khi đến đây Vân Nùng cũng không có nhiều kỳ vọng, cũng không nghĩ sẽ trùng hợp gặp Cố Tu Nguyên đâu nhỉ? Nhưng khi nàng lên tới lầu, nàng mới biết được trên đời này thật sự có nhiều chuyện rất trùng hợp.
Thúy Kiều cũng nhận ra Cố Tu Nguyên, ý cười trên mặt cũng cứng lại, dường như có chút bất an.
Vân Nùng quay đầu đi nhìn về phía nàng:
“Ta có một số việc, ngươi xuống lầu chờ ta nhé.”
Thúy Kiều đi theo Vân Nùng đã lâu, nàng có thể tinh tường phân biệt được lúc nào là đang đùa hay nghiêm túc. Nàng cũng không dám hỏi nhiều, liền quay lại đi xuống lầu.
“Thật là trùng hợp.”
Vân Nùng đi lên phía trước, nhẹ giọng cười nói:
“Ta chỉ là muốn thử vận may, ai ngờ lại may thật.”
Cố Tu Nguyên kéo Vân Nùng lại, cẩn thận nhìn sắc mắt của nàng rồi mới yên lòng, chế nhạo nói:
“Có thể là tâm linh tương thông không?”
Không đợi nàng trả lời hắn lại bộc trực nói:
“Người ta hết bận liền tới đây chờ, qua vài ngày thì nàng mới tới.”
Tuy biết hắn đang bán thảm nhưng Vân Nùng cũng không hiểu, có chút chột dạ cúi đầu giải thích:
“Mấy ngày nay ta bị bệnh, không có cách nào ra khỏi nhà được.”
Cố Tu Nguyên chạm vào cằm của nàng cười khẽ, bộ dáng giống như một tên công tử đang đùa giỡn phóng đãng.
Vân Nùng thoát khỏi vòng tay hắn, xoay người đến chỗ khác ngắm những đồ vật xa xỉ.
Cố Tu Nguyên nhắm mắt đi theo sau lưng nàng, lơ đãng thuận miệng hỏi:
“Vừa rồi nàng mang theo thị nữ lên lầu, nàng không sợ sao?”
“Sợ cái gì chứ?” Vân Nùng cũng không quay đầu lại hỏi.
Cố Tu Nguyên thấy nàng giống như không muốn tán gẫu chuyện này, tuy rằng hắn cũng muốn “được một tấc lại muốn tiến một thước” nhưng lại sợ nóng vội khiến Vân Nùng tức giận.
Vân Nùng cũng mơ hồ đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì, thở dài nói:
“Để ta suy nghĩ lại.”
Lúc trước nàng còn tồn tại khúc mắc, còn có ý muốn trả thù Cố Tu Nguyên cho nên mới không để người khác biết quan hệ của hai người, Tuy rằng bây giờ tâm tư đã khác nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào mới tốt, cho nên chỉ có thể tạm thời như vậy, chờ có cơ hội thích hợp thì nàng sẽ nói.
Cố Tu Nguyên thấy nàng nhíu lông mày cùng bộ dạng buồn rầu, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận khi nói ra như vậy, liền sửa lại chủ ý:
“Việc này cũng không vội, đều tùy theo ý nàng hết.”
Vân Nùng mím mím môi, cũng không còn tâm trí ngắm cảnh, ngồi xuống bên cửa sổ cùng Cố Tu Nguyên nói chuyện phiếm.
Lúc nảy nàng có đến Ỷ La Hương bàn bạc chuyện buôn bán với A Lăng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không định được chủ ý.
Thấy vị khách muốn mua hương liệu với số lượng nhiều kia sắp quay trở lại,Vân Nùng bèn đem mọi chuyện nói cho Cố Tu Nguyên để hỏi ý kiến của hắn. Dù sao thì lúc trước hắn cũng thay nàng quản lí nhiều chuyện trong phủ cho nên chuyện này chắc cũng không phải lớn lao gì đối với hắn.
Cố Tu Nguyên ung dung nhìn nàng, đem sự tình ngọn nguồn sắp xếp rõ ràng hết rồi đưa ra đáp án:
“Bán cho hắn đi.”
Hắn trả lời cực nhanh, Vân Nùng sợ run trong thoáng chốc rồi mới hỏi lại:
“Vì sao?”
Giống như sợ Cố Tu Nguyên không hiểu rõ băn khoăn của nàng nên nàng lại giải thích:
“Ta nghĩ nếu bây giờ bán cho hắn thì sẽ bị hắn cướp hết khách, không phải sao?”
Dù sao thì nếu như ở Lạc Dương lại có thêm người bán những hương liệu giống nàng thì đương nhiên khách hàng của nàng sẽ bị phân tán.
Cố Tu Nguyên vừa nghe thấy liền biết nàng đang kiêng dè điều gì, cười nói:
“Nàng nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng cũng không đúng lắm.”
Vân Nùng hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"