Sau khi Vân Nùng ra khỏi Tứ Phương Trai cũng không còn tâm tư đi dạo, liền đưa Thúy Kiều trở về nhà.
Năm đó, thái tử cùng tam hoàng tử hai phái đấu nhau túi bụi, Lục hoàng tử tuổi không lớn, mẹ đẻ Hiền phi không được coi là sủng ái, ngoại tổ Sở gia lại không có quyền thế gì, không ai để mắt đến hắn. Không ai có thể đoán được cuối cùng người đăng cơ kế thừa lại là Lưu Khải.
Từ nhỏ bên cạnh Lưu Khải cũng ít bạn bè, cho nên hắn luôn thích đi theo Vân Nùng, sau này Vân Nùng chuyển ra khỏi cung thì hắn mới ít lui tới.
Cha mẹ Vân Nùng mất sớm, lại không có người thân bên cạnh nên sớm đã được nuôi dưỡng trong hậu cung, cũng luôn cẩn thận không dám nhiều lời, sau này được Đậu thái hậu đón qua ở cùng Cảnh ninh nên nàng mới tự do tự tại được nhiều hơn.
Hậu cung phi tần lúc đó lục đục với nhau rất nhiều, những đứa nhỏ cũng có thể bị lôi vào vòng xoáy đó, Vân Nùng gián tiếp bị lợi dụng một lần, sau đó đối với mấy chuyện này nàng hận không thể trốn xa hơn. Nhưng Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, lại rất thích nàng, mỗi khi gấp gáp chạy theo phía sau gọi Vân tỷ tỷ, Vân Nùng đều mềm nhũn, liền không thể kiên định lập trường.
Mấy năm trôi qua, nàng vẫn đối đãi với Lưu Khải như đệ đệ của mình.
Bây giờ gặp lại nhau, thân phận địa vị đều khác nhau một trời một vực, thực sự khiến cho người ta thổn thức.
Thúy Kiều một đường đi theo bên cạnh Vân Nùng, có thể nhận thấy được cảm xúc của nàng biến đổi bất ngờ, nhưng không cảm giác được rõ ràng, nheo mắt nhìn sắc mặt của nàng, Thúy Kiều cũng không dám hỏi nhiều.
Khi về đến nhà đã là chạng vạng, phòng bếp đã có khói dâng lên khiến cho ngôi nhà này thêm vài phần yên bình.
Chúc ma ma thấy hai người đi lâu chưa về, trong lòng có chút không yên nên đứng ở trước cửa chờ, cho đến khi thấy hai nàng trở về mới nhẹ nhàng thở ra rồi tiếp tục đi dọn cơm.
Vân Nùng lộ ra chút ý cười, đem những chuyện cũ ngày xưa ra khỏi đầu, vào nhà thay quần áo.
“Người ta đem tới vài thứ kia, đều được đưa đến thư phòng rồi.”
Chúc ma ma dọn xong bát đũa nói:
“Lát nữa đến dọn dẹp một chút là ổn rồi.”
Vân Nùng gật gật đầu, nhìn bàn đầy đồ ăn nói:
“Các ngươi cũng đừng vội, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi.”
Chúc ma ma muốn cự tuyệt, nàng lại nói:
“Hiện tại chúng ta không cần phân biệt như vậy, chẳng lẽ các ngươi lại đứng đó nhìn một mình ta ăn cơm sao?”
Lúc trước ở Từ gia đều phải kiêng dè rất nhiều điều, nhưng bây giờ đã chuyển ra, đương nhiên là nàng muốn thế nào thì sẽ thế ấy thôi, không ai nói gì được nàng.
Thấy vậy nên mọi người cũng ngồi bên cạnh ăn cơm, nhưng còn chưa ăn được bao nhiêu đã bị chen ngang.
Đầu tiên là tiếng gõ cửa vang lên, tiểu nha hoàn chạy tới mở cửa thấp giọng hỏi han vài câu rồi vội vã đến hồi bẩm với Vân Nùng, nói là có người mang đồ tới.
Hôm nay Vân Nùng đi dạo một vòng mua rất nhiều đồ, đều để cho người ta mang tới nhà. Sau giữa trưa Chúc ma ma đã nhận không ít đồ, bây giờ cũng không kinh ngạc lắm, kêu người ta đưa đồ đến thư phòng.
Nhưng Vân Nùng cắn chiếc đũa ngạc nhiên nói:
“Thế nào lại kéo dài đến lúc này mới đưa tới?”
“Ta vừa mới đến thư phòng nhìn thử, những thứ chúng ta mua đều đã đem đến, cũng không thiếu thứ gì?”
Thúy Kiều đứng dậy,
“Bên ngoài lại là cái gì chứ? Có phải họ đem nhầm rồi không?”
Vân Nùng múc bát canh sườn củ sen, không chút để ý nói:
“Ngươi đi xem đi, nếu là chúng ta mua thì nhận còn nếu giao nhầm thì nói họ đi thôi.”
Thúy Kiều nhận lệnh lập tức ra cửa.
Vân Nùng cũng không quan tâm lắm cho đến khi Thúy Kiều vội vàng trở về, thần sắc trên mặt tràn đầy kinh ngạc, Vân Nùng nhíu mày, nghi hoặc nói:
“Có chuyện gì sao?”
“Bên ngoài là đồ được tặng, là…”
Thúy Kiều hít một hơi rồi mới tiếp tục nói:
“Là người của Tứ Phương Trai.”
Vân Nùng ngẩn ra, rồi sau đó buông đôi đũa xuống.
Thúy Kiều lại bổ sung thêm:
“Người đến là thị nữ lúc nảy gây khó dễ với chúng ta.”
Trong lòng Vân Nùng cũng mơ hồ đoán được, người làm việc này cũng chỉ có Cố Tu Nguyên, rõ ràng lúc nảy còn trưng bộ mặt “Ta không biết nàng” mà thế nào lại như vậy rồi?
“Chúng ta cũng không mua gì ở Tứ Phương Trai.”
Vân Nùng bình tĩnh mở miệng nói:
“Kêu người đi đi.’
Thúy Kiều vâng theo lời Vân Nùng, một lát sau quay lại nói:
“Cô nương kia không chịu đi, nói là lúc nảy đã thất lễ với chúng ta nên phụng lệnh chủ nhân đến nhận lỗi.”
Nàng thấy thần sắc Vân Nùng nhàn nhạt , liền đánh bạo khuyên nhủ:
“Ta thấy nàng ấy thật sự bướng bỉnh, nếu không thấy tiểu thư sẽ không chịu rời đi…Bằng không thì cho nàng ấy vào đi?”
Vân Nùng nghiêng nghiêng người thở dài:
“Đi đi.”
Sau khi được đáp ứng, thị nữ kia nhanh chóng được Thúy Kiều đưa vào, nàng cung kính hành lễ, so với bộ dạng lúc ở Tứ Phương Trai thật khác xa.
Vân Nùng cũng không nói chuyện, chỉ nghe nàng tự giới thiệu, rồi sau đó lại nói lý do đến đây.
Bộ dáng của cô nương này trông rất thành khẩn. Nếu không phải nhìn thấy một chút không cam lòng khi nàng ta cúi đầu thì có lẽ Vân Nùng đã cho rằng nàng ấy đã thành tâm ăn năn.
“Bình Thu,”
Vân Nùng nhớ kỹ tên họ của nàng, không chút để ý nói:
“Thứ này ta nhận, ngươi trở về đi.”
Bình Thu khi nói chuyện rất dè dặt cẩn trọng quan sát sắc mặt Vân Nùng. Khi nàng đến đây luôn nghĩ rằng bản thân sẽ bị làm khó dễ, nhưng không ngờ rằng lại thuận lợi như vậy, sau khi kinh ngạc lập tức nói:
“Đa tạ Tạ cô nương.”
Như là sợ Vân Nùng hồi tâm chuyển ý nên nàng ta liền lập tức rời khỏi.
Chúc ma ma căn bản không biết lúc trước chuyện gì đã xảy ra, lòng tràn đầy mờ mịt nhìn toàn bộ quá trình, Thúy Kiều nhìn bà giải thích ngắn gọn rồi sau đó lại hướng Vân Nùng nói:
“Sao tiểu thư lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Lúc đó nàng ta rất kiêu ngạo, thật sự khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.”
Vân Nùng cúi đầu uống canh, nhàn nhạt đáp:
“Đồ ăn sắp nguội rồi, cần gì phải tốn công phí thời gian với nàng ấy.”
Chúc ma ma cảm khái nói:
“Nói đi nói lại thì chủ nhân của Tứ Phương Trai này thật là thấu tình đạt lý.”
Vân Nùng không cho là đúng, nếu không phải chủ ý của Cố Tu Nguyên thì cũng không giải quyết được điều gì.
“Nhắc mới nhớ, nhìn cách bài trí của Tứ Phương Trai kia cũng biết chủ nhân cũng không phải người bình thường.”
Thúy Kiều hiếu kỳ hỏi:
“Tiểu thư biết cửa hàng này của nhà nào không?”
Vân Nùng dừng một chút rồi nói dối:
“Ta không biết.”
Thúy Kiều vốn là chỉ thuận miệng hỏi qua, nghe thấy câu này xong cũng không hỏi nhiều nữa.
Ăn cơm xong, Vân Nùng liền muốn đi nghỉ ngơi, Thúy Kiều nhắc nàng về những thứ mà Bình Thu mang tới.
Vân Nùng nhẹ nhàng đáp:
“Đem tới thư phòng đi.”
“Được,”
Thúy Kiều cầm những thứ kia, hiếu kỳ nói:
“Để ta xem đây là cái gì…”
Lời nàng còn chưa nói hết liền ngây ngẩn cả người,vội vàng nắm chặt cái thứ kia đưa đến trước mặt Vân Nùng:
“Đây không phải là cây quạt mà ban ngày chúng ta xem sao?”
Ban ngày nó còn được đặt trên một bình bát bảo ở Tứ Phương Trai, mặt quạt có vẽ tranh sơn thủy, còn có hai hàng chữ, đều là bút tích của người nổi tiếng.
Lúc đó Vân Nùng nhìn chằm chằm cây quạt xếp này đánh giá hồi lâu, Thúy Kiều đi theo nên cũng thấy, vừa liếc mắt là có thể nhận ra
“Lúc đó tiểu thư nói cây quạt xếp này ít nhất cũng phải mấy trăm lượng bạc.”
Thúy Kiều còn tưởng rằng đồ nhận lỗi này chẳng qua là mấy thứ vài lượng bạc mà thôi,
Chúc ma ma nghe thấy như vậy cũng ngồi không yên, liền đề nghị:
“Nếu không thì đem trả lại đi.”
Vân Nùng vẫn đang trầm mặc.
Ban ngày khi nàng đến Tứ Phương Trai, Cố Tu Nguyên còn tỏ ra không biết nàng, không nói chuyện cũng không nhìn mặt nhiều. Nhưng bây giờ lại cố tình đem đến cái quạt xếp này, không biết là trùng hợp hay là hắn luôn để ý đến nàng.
“Không cần trả đâu.”
Vân Nùng hồi phục lại tinh thần, chậm rãi nói:
“Đó là do bọn họ đem tới, vậy thì cứ nhận lấy thôi.”
Thấy Chúc ma ma vẫn băn khoăn, nàng lại kiếm cớ an ủi:
“Thứ này quý giá đối với chúng ta nhưng đối với họ cũng không nhằm nhò gì. Vả lại, nếu mình đem đi trả thì họ cũng không dám nhận lại đâu.”
Chúc ma ma nghĩ nghĩ: “Cũng có lý, nhưng mà…”
“Ta mệt rồi,”
Vân Nùng chặn ngang lời của bà, phân phó cho Thúy Kiều:
“Đem cây quạt này đến thư phòng để trang trí đi.”
Nói xong nàng liền đứng dậy trở về nội thất.
Chăn gối trên giường đã được thay mới hoàn toàn, ngay cả màn cũng được thay thành một tấm có thêu hoa đông trùng hạ thảo, Vân Nùng cũng lười nghĩ đến chuyện đêm qua. Chẳng qua trên người nàng vẫn còn dấu vết nên nàng không dám để Thúy Kiều đến hầu hạ, trực tiếp cho mọi người lui ra hết.
Nàng còn tưởng rằng tối nay có thể ngủ ngon, nhưng vẫn là bị quấy rầy.
Khi gặp lại Cố Tu Nguyên, trong lòng Vân Nùng còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, mờ mịt nhìn hắn một hồi lâu, lại nhéo bản thân một cái mới xác thực là không phải nằm mơ.
Rõ ràng là đêm qua tan rã trong không vui, cuối cùng quay đầu lại liền thấy Cố Tu Nguyên.
“Chuồn vào bên trong?Trèo tường nhập thất?”
Vân Nùng cười nhạo báng, thấy hắn làm bộ như không nghe thấy, tự nhiên cởi áo tháo thắt lưng, nàng nhíu mày nói:
“Thân thể ta còn chưa hồi phục, e là không thể hầu hạ ngươi.”
Động tác Cố Tu Nguyên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
“Ta sẽ không động vào nàng.”
“Nếu như vậy thì ngươi nên ở trong phủ đi, cất công đến chỗ ta làm gì?”
Vân Nùng nằm dựa vào đầu giường, Cố Tu Nguyên nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng dưng khom lưng bế nàng đặt xuống giường.
Vân Nùng kinh ngạc cúi đầu kêu một tiếng, lập tức che môi lại, oán hận trừng mắt nhìn Cố Tu Nguyên liếc mắt một cái.
Cố Tu Nguyên nằm bên cạnh nàng, cong tay ôm Vân Nùng vào trong lòng, rũ mắt nhìn nàng:” Đừng quậy.”
Vân Nùng muốn tránh hắn, nói câu trào phúng:
“Cố đại nhân thật sự là người hay quên…”
Lời nàng còn chưa nói hết, nàng cảm giác được phía dưới có chút nóng rực, cả người nàng lập tức cứng lại.
Cố Tu Nguyên thở dài, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng:
“Đừng náo loạn, được không?”