Từ gia cũng không phải gia đình già có nổi tiếng, khi Vân Nùng còn là quận chúa, thiệp mời yến tiệc đếm không xuể, nên Từ gia vốn không được Vân Nùng để mắt đến.
Hiện tại đã sống một kiếp khác, nàng cũng không muốn sống quá phụ thuộc, nên luôn cẩn thận sắc mặt và hành động.
Một gia đình tầm thường sẽ được trưởng bối lo liệu việc hôn nhân, gả cho ý lang quân tốt, đối với Vân Nùng thì việc dựng vợ gả chồng là việc có thể thiếu, nếu không thì nàng chẳng nuôi một tên trai bao trong nhà. Từ gia nếu nghĩ lấy việc hôn nhân ra để bắt ép nàng, vậy thì coi như nhầm chủ ý rồi.
Lúc đến Từ gia, Lan Cô trực tiếp đưa nàng đến gặp lão thái thái trong viện. Có thể là đã sớm biết được tin tức nên đã có không ít nữ quyến tụ lại để nhìn thấy nàng. Từ lão gia sau khi cưới vợ kế, liền có ngay hai trai một gái, hiện giờ con cháu đầy đàn, thật sự rất náo nhiệt. Nhưng cũng không có quan hệ nhiều với Tạ Vân Nùng lắm, nên lúc gặp mặt đều lúng ta lúng túng.
Vợ kế Tiễn thị thì tóc đã ngả màu muối tiêu, mặt mũi hiền lành, cũng mặc kệ bây giờ có hòa nhã điềm đạm như thế nào, nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là tổ mẫu, những năm gần đây chẳng quan tâm đến Vân Nùng, cho tới hôm nay lợi dụng được mới nhớ tới.
Vân Nùng cười với vẻ khách sáo, đi khắp phòng chào hỏi nhân thân.
“Sớm biết song nhi bị bệnh nặng, ta đã cho người đi mời về, chỉ tiếc tính khí nàng bướng bỉnh cũng không cho người đưa về Lạc Dương…Mấy năm nay trong nhà nhiều việc, thường xuyên đi lại nên việc kéo dài đến bây giờ.”
Tiễn thị lần lần chuỗi phật trong tay, nhìn Vân Nùng nói,
“Hiện giờ con cũng đã trở về, vậy thì ta an tâm rồi, thiếu cái gì cứ mở miệng, ai chọc ngươi mất hứng cũng cứ việc nói với ta.”
Hai chữ “Song nhi” đó chính là mẫu thân của Vân Nùng, cũng chính là người vợ đầu.
Tiễn thị hai câu ba chữ, bất động thanh sắc đem sai lầm đổ hết lên đầu mẹ ruột của Vân Nùng.
Vân Nùng không có ý định xem xét lời nói đó là thật hay giả, chỉ gật đầu đồng ý.
‘Đi đường xa mệt nhọc, chắc là Vân Nùng cũng đã mệt mỏi, trước hết nên đi an trí nghỉ ngơi, sau đó chúng ta lại hàn huyên tiếp.”
Cháu dâu đích tôn Liễu thị là người biết ăn nói, thấy tình hình có chút căng thẳng liền lên tiếng hòa giải.
Vân Nùng đối với việc này cầu còn không được, về phần “hàn huyên chuyện cũ”, mọi người cũng đều biết đó chỉ là cái cớ, không ai tin là thật.
Từ gia bố trí cho nàng một chỗ ở mát mẻ, nói là mẫu thân nàng trước đây cũng ở chỗ này, trong đó tất cả những bài trí đều đã đổi mới, có thể nhìn ra được tâm tư gì.
Liễu thị tự mình đưa nàng đến, lại giải thích:
“Những việc vặt trong phủ này là do ta quản, lúc trước cũng không biết muội muội thích gì, nên cũng tự bố trí. Muội muội nếu muốn đổi mới cái gì thì cứ nói với ta.”
Bộ dạng Liễu thị thật tốt, nói chuyện cũng ôn ôn nhu nhu. Vân Nùng cũng không phải loại không phân biệt rõ trái phải, liền cười nói:
“Ta rất thích, làm phiền tỷ rồi.”
Lần đầu gặp mặt, cũng không tán gẫu nhiều lắm, Liễu thị nói vài câu rồi tìm cớ rời đi.
Liễu thị vừa rời đi, Vân Nùng liền suy sụp mệt mỏi, lười nhác nằm xuống giường, đánh giá bài trí trong phòng. Nơi này so với phủ quận chúa ở kiếp trước tất nhiên là không thể so sánh, nhưng so với chỗ ở tiền đường cũng là tốt lắm rồi.
Thân chủ là một cô nương có thể dựa vào việc thêu thùa để kiếm chút tiền bạc, còn lại thì chẳng có gì bổ ích, tuy cha mẹ có để lại một chút của hồi môn, nàng cũng không dám tiêu xài như nước, xưa nay luôn rất tiết kiệm.
Vân Nùng lúc trước bị bệnh nặng nên đã tiêu tốn không ít tiền bạc, dần dần tiền của cũng hao mòn. Nàng vuốt ve đầu ngón tay, cảm thấy quên đi chuyện mưu tính, thở dài:
“Phải nghĩ biện pháp kiếm chút bạc trước đã.”
“Người nói cái gì?” Thúy Kiều đi qua đi lại.
Vân Nùng nâng má, làm bộ dáng nghiêm trang nói:
“Kiếm tiền.”
Thúy Kiều luôn luôn đem những lời của Vân Nùng coi như chuẩn mực, liền chấp nhận gật đầu:
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vân Nùng: “…..”
Nàng tạm thời cũng không biết làm gì.
Kiếp trước, Vân Nùng được nuôi dưỡng trong cung, cũng không quan tâm chi phí ăn mặc, sau này chuyển ra khỏi cung cũng được thái hậu cấp cho nông trang và cửa hàng, nàng đều để cho Cố Tu Nguyên quản lí, bản thân cũng chỉ đến quầy để xem xét một chút, căn bản sổ sách cũng không biết gì. Dù sao cũng có Cố Tu Nguyên quản lí, từ đó đến bây giờ nàng cũng không quản chuyện tiền bạc nhiều.
Cảnh Ninh cũng từng khuyên răn nàng đừng chỉ biết sống phóng túng cả ngày, dù sao thì thân thế Cố Tu Nguyên cũng không rõ, bao nuôi hắn thì không nói, tại sao lại còn đem toàn bộ chuyện ở phủ giao cho hắn?
Vân Nùng nghe xong cũng tỉnh ngộ chút ít, sau khi hồi phủ liền cùng Cố Tu Nguyên bàn bạc việc bản thân muốn làm quản gia.
Cố Tu Nguyên nhìn chằm chằm nàng một lát, chân mày hếch lên:
“Lời này là thật sao?”
“Thật.”, Vân Nùng nâng tay nói:
“Cảnh Ninh nói tuổi ta cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc học quản lí mọi chuyện.”
“Vậy được rồi.”
Cố Tu Nguyên chỉ nói một câu rồi lập tức sai người đem sổ sách để Vân Nùng xem qua. Hắn cũng không phủi tay mặc kệ, nếu Vân Nùng không hiểu chỗ nào, hắn cũng kiên nhẫn giảng giải.
Nhưng mà Vân Nùng không có tính nhẫn nại, vừa nhìn vào sổ sách cửa hàng một chút thì nàng váng đầu hoa mắt, tơ lụa thì còn có thể hiểu một chút, nhưng tiệm bán thuốc quả thực nàng không biết gì cả, nói gì đến nông trang.
Vân Nùng ấp úng nói: “Ta….”
Nàng vừa mở miệng đã bị Cố Tu Nguyên chen ngang:
“Mới chưa đến nửa ngày.”
Vân Nùng tự biết đuối lý, lại kiên trì nhìn một chút, cuối cùng quả thực là không biết đông tây nam bắc, dứt khoát đem sổ sách đẩy ra, nói:
“Ta không cần nhà cửa gì nữa đâu.”
Cố Tu Nguyên ung dung nhìn nàng:
“Ai mới vừa nói bản thân đã lớn, nên chuẩn bị học quản gia để lập gia đình?”
“Cảnh Ninh nói!”
Vân Nùng đem tội lỗi bản thân phủi sạch, rồi sau đó lại nói:
“Nhưng mà, ai nói ta phải lập gia đình?”
Nàng biết làm nũng là xấu, nhưng vẫn cắn môi nhìn về Cố Tu Nguyên ở phía đối diện,
“Ta không thèm lập gia đình đâu.”
Vân Nùng này trăm thứ khó chịu, Cố Tu Nguyên cũng không để ý tới, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười:
“Nàng tốt nhất là, bằng không….”
Hắn dừng một chút, cuối cùng không nói tiếp, đem sổ sách thu thập lại rồi nói:
“Việc này nàng không cần phải lo, một ngày nào đó ta sẽ bảo vệ nàng.”
Một ngày nào đó ta sẽ bảo vệ nàng.
Vân Nùng hiện tại nhớ tới những lời này, chỉ cảm thấy thổn thức. Lúc đó nàng cũng không cần lo lắng điều gì, trời có sập xuống cũng có Cố Tu Nguyên chống đỡ, nhưng hiện tại thì cùng với Thúy Kiều hai mặt nhìn nhau, vì chút tiền bạc mà phát sầu, chênh lệch này thật sự rất lớn.
Muốn đi tìm Cố Tu Nguyên hay không?
Vân Nùng muốn, nhưng vẫn quyết định tạm thời gác lại việc đó, suy cho cùng thì những việc nàng trải qua thật sự có chút quỷ dị.
Triều đại này sớm đã chết không biết bao nhiêu mạng người, nói đến chuyện quỷ thần cũng khó tránh khỏi việc bị trêu chọc, bây giờ cũng không rõ thái độ của Cố Tu Nguyên là gì, nếu không chắc chắn thì nàng cũng không dám liều mạng đi gặp.
Vân Nùng phủi phủi vạt áo, thở dài:
“Tạm thời cứ chờ xem sao đã.”